Kể Lại Nội Dung Câu Chuyện Được Ghi Trong Một Bài Thơ Lượm Theo Ngôi Thứ Nhất Hoặc Ngôi Thứ Ba

*
thư viện Lớp 1 Lớp 1 Lớp 2 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 11 Lớp 12 Lớp 12 Lời bài bác hát Lời bài hát Thi thử THPT tổ quốc Thi demo THPT non sông Tổng hợp kiến thức Tổng hợp kỹ năng Thi test Đánh giá năng lượng Thi test Đánh giá năng lượng

top 50 bài Kể lại nội dung bài bác thơ lượm của Tố Hữu hay độc nhất vô nhị


tải xuống 14 287 1

Toptailieu.vn xin giới thiệu 50 bài xích văn nói lại nội dung bài bác thơ lặt của Tố Hữu tuyệt nhất, tinh lọc giúp học viên lớp 7 viết những bài tập có tác dụng văn xuất xắc hơn. Tài liệu bao gồm có những nội dung chủ yếu sau:

Mời các bạn đón xem:

Kể lại nội dung bài xích thơ lượm của Tố Hữu

Dàn ý nói lại nội dung bài xích thơ lượm của Tố Hữu

1. Mở bài

Giới thiệu (tưởng tượng) về mẩu truyện mà em định nhắc (Lượm).

Bạn đang xem: Kể lại nội dung câu chuyện được ghi trong một bài thơ lượm theo ngôi thứ nhất hoặc ngôi thứ ba

2. Thân bài

· nhắc lần lượt các chi tiết, những sự kiện ra mắt trong câu chuyện.

· lưu ý đến của người kể cùng con người Lượm.

3. Kết bài

Cảm dìm về nhà cửa được kể.

Video đề cập lại nội dung bài xích thơ nhặt của Tố Hữu

Video nhắc lại nội dung bài xích thơ lượm của Tố Hữu

Kể lại nội dung bài bác thơ lượm của Tố Hữu - chủng loại 1

Đó là rất nhiều ngày ngơi nghỉ Huế bước đầu cuộc đao binh chống thực dân Pháp xâm lược, năm 1947. Tôi hiện nay ở thủ đô nhận lệnh cấp bách về Huế. Trê tuyến phố đi, tôi tình cờ gặp một chú nhỏ xíu giao liên tên Lượm, ở mặt hàng Bè.

Lượm là 1 trong những chú bé nhỏ có dáng vẻ người nhỏ tuổi nhắn mà cấp tốc nhẹn. Chú đeo một cái túi xinh xinh mặt mình. Chú bao gồm một đôi bàn chân thoăn thoắt và chiếc đầu nghênh nghênh. Vẻ hồn nhiên và vui vẻ ấy càng được tôn thêm bởi vì chiếc ca lô đội lệch, và mồm luôn luôn huýt sáo như chú chim chích nhảy trên tuyến đường vàng.

Giữa hầu như ngày tao loạn toàn dân, chú nhỏ bé liên lạc như làm tạo thêm niềm tin trong lòng người lính chúng tôi. Tranh thủ phút nhàn nhã rỗi, tôi lại gần hỏi han, truyện trò với chú. Chú nhỏ nhắn vừa cười vừa nói cùng với tôi:

- cháu đi liên lạc, vui lắm chú ạ. Cháu được ngơi nghỉ đồn có Cá cùng phần đa người, say đắm hơn trong nhà nhiều.

Tôi thiệt sự xúc động trước sự việc vô bốn và hồn nhiên của chú ý bé. Cháu cười mà hai mí híp cả lại, má đỏ nâu như trái bồ quân chín tới. Chiến tranh còn dài, cửa hàng chúng tôi chia tay nhau, mỗi cá nhân đều quyết trung ương làm tròn bổn phận của mình. Tôi quyến luyến nhìn theo bóng nhặt xa dần nhưng lòng âm thầm mong chạm mặt lại cháu trong thời gian ngày khải hoàn ca chiến thắng.

Nhưng chiến tranh vẫn luôn luôn tàn nhẫn. Vào trong 1 ngày tháng sáu, cô giao liên đem tin đến, tôi bàng hoàng được tin Lượm đã hi sinh. Mắt tôi nhoà đi theo lời nhắc của fan liên lạc. Lượm hy sinh khi đang có tác dụng nhiệm vụ. Con cháu bị một viên đạn địch phun tỉa. Nhìn cháu nằm bên trên lúa, tay còn cố kỉnh chặt bông, lá thư đề “Thượng khẩn” vẫn còn đó đó.

Cổ họng tôi nghẹn lại, hình hình ảnh yêu yêu mến ngày như thế nào của cháu hiện lên rõ. Tôi lag mình thức giấc giấc, nước đôi mắt còn đẫm trên mi. Niềm mơ ước trôi qua nhưng mà lòng tôi mãi còn bồi hồi xúc động. Khói lửa cuộc chiến tranh đã tắt hẳn lâu rồi. Lớp trên công ty chúng tôi đang sống phần đông ngày tháng thanh thản và nói theo một cách khác là đầy đủ, sung túc. Toàn bộ là do phụ huynh đã ko quản lao động chăm chút, nhưng cấp thiết không kể đến sự mất mát to lớn của rất nhiều người anh hùng, trong các số ấy có lặt - chú giao liên quả cảm.

Kể lại nội dung bài thơ lặt của Tố Hữu - mẫu 2

Chiến tranh là mất mát, là nhức thương. Trong khói lửa đạn bom khốc liệt của cuộc chiến, có nhiều người đã mãi mãi ở xuống. Có những người ra đi lúc tuổi tx thanh xuân còn vẫn dang dở, cũng đều có những đứa trẻ chưa kịp trưởng thành. Lượm là một trong những đứa trẻ con như thế. Câu chuyện về nhặt – chú nhỏ xíu liên lạc quả cảm là mẩu chuyện mà sau này, shop chúng tôi mãi mãi chẳng thể quên.

Nhớ lại số đông tháng năm lịch sử dân tộc ấy, vượt lên đông đảo đau thương, cả dân tộc đều tầm thường sức đồng lòng chiến đấu. Thực dân Pháp nhẫn trung tâm dìm quần chúng ta vào vào bể máu, phẫn nộ dâng cao, phong trào yêu nước cũng ngày cành khỏe mạnh mẽ. Lãnh đạo cung cấp trên truyền xuống công văn, lệnh mang đến tôi và một số bạn hữu khác gửi từ Huế về hà thành hoạt động. Một lần, tôi vô tình mang lại phố hàng Bè. Lúc chìm trong dòng fan xung quanh, một cậu nhỏ bé dáng người nhỏ dại nhắn, thoạt chú ý tuổi còn nhỏ, nhanh nhẹn mang lại gần tôi. Cậu bé đi xa, tôi đã thấy tronh tay mở ra mật khẩu với một bức mật thư. Bí quyết mạng lúc đó còn hoạt động trong túng bấn mật, lẫn tránh nhỏ mắt của thực dân, tôi cũng không điện thoại tư vấn cậu bé lại hỏi thăm, chỉ chứa kĩ lá thư, nhìn theo trơn người bé dại bé, tung tăng khiêu vũ chân sáo rồi tắt thở dần sau dòng bạn tấp nập.

Một vài ngày sau đó, trong một trong những buổi họp khía cạnh ở đơn vị, các bè bạn kể tôi bắt đầu biết cậu nhỏ bé tên thật là Nông Văn Dền, mọi tín đồ hay call là Lượm, đang làm cho liên lạc cho chiến trận Việt Minh. Tôi gặp Lượm, vẫn nón ca nô đội lệnh cùng khuôn mặt trẻ em lanh lợi, thông minh. Nhặt thấy tôi thì phân biệt ngay, lẽ phép xin chào hỏi. Tôi ngồi cạnh Lượm, hiếu kỳ hỏi:

- Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Lần trước cháu giao thư mà chú ko tiện hỏi chuyện.

Lượm cười cợt tươi, thú vui của cậu bé bỏng trẻ tuổi đầy sức sống, làm tôi dường như cũng hoan lạc theo:

- cháu 11 tuổi rồi chú ạ! Hôm ấy, con cháu cũng lo lắng, truyền dứt là gấp đi luôn, sợ quân thù theo dõi, phát hiện nay ra. Chẳng may bọn chúng bắt được, bí quyết mạng ta lại thêm bề khó khăn khăn.

Tôi hơi đơ mình nghe câu trả lời của Lượm, thầm khâm phục cậu bé nhỏ tuổi tuổi mà để ý đến chu đáo, dũng cảm. Sợ địch phát hiện bí mật, cách mạng bại lộ, nguy hiểm chứ không hại mình bị bắt, bị tra tấn, thậm chí bị giết. Tôi bèn vỗ vai khích lệ bạn bè liên lạc nhỏ tuổi tuổi nhưng yêu nước, nhanh trí:

- hơi lắm! Vậy cháu đi liên lạc bao gồm thấy vất vả không?

Lượm nghịch cây xanh mào con gà trong tay, ánh nhìn cậu nhỏ bé mới 11 tuổi bừng sáng lên:

- con cháu thì ko thấy vất vả chú ạ. Đi liên lạc, có những lúc nguy hiểm gần kề, máy cất cánh địch, đạn phun bay vèo vèo bên trên đầu tuy thế vui lắm ạ. Cháu nghĩ đến chiến thắng không xa, nghĩ đến bác bỏ Hồ và những chú ngày đêm chiến đấu thì không thấy vất vả hay khiếp sợ nữa. Cháu chỉ muốn mình liên hệ được nhanh hơn sẽ giúp Cách mạng mau chóng ngày win lợi, quân ta bớt hi sinh thôi ạ.

Chú con cháu tôi cứ ngồi nói chuyện mãi cho đến khi có đồng minh đến gọi. Lượm lại liên tục đi liên lạc, cậu nhỏ xíu đứng dậy, trang nghiêm giơ tay xin chào tôi: “Chào đồng chí”. Tôi nhảy cười rồi cũng giơ tay chào lại. Tôi trở về hoạt động bí mật. Bí quyết mạng đang bước vào giai đoạn gấp rút, cao trào và mệt mỏi hơn. Tuy nhiên tôi không nghĩ là đến, lần này lại là lần ở đầu cuối tôi bắt gặp Lượm.

Một lần thọ sau đó, tôi gặp gỡ lại đồng chí từng giới thiệu Lượm với tôi ngày trước, hỏi thăm cậu bé bỏng loắt quắt queo ấy sao rồi. Đồng chí thở dài rồi nói Lượm sẽ hi sinh, vừa kể lại sự kiện đau xót ấy vừa hoài niệm vóc dáng của lặt ngày còn đi liên lạc. Tôi dần tưởng tượng ra hình ảnh chú nhỏ nhắn nhanh thoăn thoắt, vừa đi vừa huýt sáo vang. Chú đeo loại túi xinh xinh, bên phía trong đựng thư thượng khẩn, thư liên lạc của cách mạng. Con đường đưa thư phải đi qua những giải pháp đồng vắng. Một bên là đồn gác bé dại của giặc, một mặt là căn cứ của bí quyết mạng chúng ta. Lượm không chút mảy may lo sợ, tung tăng chụp bướm, chuồn chuồn, hồn nhiên bít mắt giặc. Loại ca lô bé dại nhấp nhô mãi bên trên cánh đồng.

Nhưng quân giặc tàn nhẫn nào tha đến chú nhỏ bé mới mười mấy tuổi, chúng nổ súng, viên đạn chiếu thẳng qua trái tim hừng hực ý chí yêu nước bền chí của Lượm. Lượm té xuống cánh đồng ngay khi còn cách căn cứ những bước đi cuối cùng. Chiếc máu đỏ tươi cùng hai con mắt nhắm ép yên tĩnh của Lượm khiến những chiến sĩ lớn tuổi không nén được xót xa.

Trong khâm phục và nỗi tiếc thương vô hạn trào dâng, tôi nhảy thốt lên phần nhiều câu thơ, nhắc về chú bé bỏng liên lạc dũng cảm đã mãi sau hi sinh mang lại Tổ quốc.

“Chú nhỏ bé loắt choắt,

Cái xắc xinh xinh,

Cái chân thoăn thoắt,

Cái đầu nghênh nghênh,

Ca-lô nhóm lệch,

Mồm huýt sáo vang,

Như con chim chích,

Nhảy trên tuyến đường vàng...”

Kể lại nội dung bài xích thơ lượm của Tố Hữu - mẫu 3

Tôi từ hào khi bạn dạng thân mình được khoác trên mình màu áo xanh tín đồ lính, được cống hiến hết mình nhằm bảo về quốc gia thân yêu. Trong năm tháng sống đánh nhau ấy luôn luôn là nhũng mon ngày đẹp tuyệt vời nhất trong cuộc sống tôi. Và chắc hẳn rằng ám ảnh tôi nhất mang đến tận bây chừ là kỉ niệm về cậu bé xíu liên lạc- Lượm.

Tôi còn ghi nhớ rõ đó là ngày của những năm năm 1946, thực dân Pháp trở khía cạnh xâm lược vn một lần nữa. Hồ chủ tịch đã đại diện Chính che lâm thời đọc lời lôi kéo toàn quốc chống chiến, khích lệ nhân dân quyết mất mát để đảm bảo an toàn chủ quyền độc lập, từ bỏ do bọn họ đã đề nghị đổ bao xương máu new giành lại được. Từ bỏ Hà Nội, tôi trở về quê hương, đúng lúc gặp gỡ giặc Pháp tiến công vào Huế. Không khí đa số ngày đó thật sôi sục. Fan dân xứ Huế không phân biệt già trẻ, gái trai, đồng lòng tấn công giặc, đảm bảo quê hương. Đang rảo bước trên đường, tôi đột nghe tiếng call vô thuộc quen thuộc: "Ôi chú Lành! Chú về hồi làm sao vậy?". Tôi ngấc lên nhìn. Một chú bé loắt choắt, domain authority sạm nắng, trên đầu là dòng mũ ca nô đội lệch, trông mới tinh nghịch làm cho sao. Cháu cười, phô hàm răng white đều, sải cách thật cấp tốc về phía tôi, hai tay dang rộng, mẫu xắc cốt nhún khiêu vũ trên lưng theo nhịp bước.

Ồ! Lượm! Đứa cháu nhỏ xíu bỏng của tôi! Xa cháu không lâu mà tôi thấy cháu không giống trước nhiều quá! con cháu chững chạc hẳn lên, trông như 1 anh quân nhân thực thụ. Tôi xúc đụng tiến cho ôm chặt nhặt vào lòng, cấp vã hỏi thăm về những người thân. Cháu vui vẻ khoe:

- cháu làm liên lạc. Ở với những chú bộ đội trong đồn với Cá, con cháu được những chú ấy dạy chữ, dạy dỗ hát, dạy bắn súng, dạy bí quyết làm việc... Vui lắm chú à!

Lượm hào hứng nói rồi mỉm cười thích thú, đôi mắt sáng ngời, đôi má ứng đỏ như trái người yêu quân chín. Tôi cũng vui lây trước niềm vui trẻ thơ, hồn nhiên của Lượm. Cháu giơ tay lên mũ, đứng nghiêm xin chào tôi: "Thôi, chào đồng chí!" kèm theo nụ cười tinh nghịch. Tôi đứng lặng chú ý theo bóng con cháu đang thoăn thoắt nhảy đầm chân sáo trên đường. Giờ đồng hồ huýt sáo thú vui của Lượm vẫn còn đó văng vẳng mặt tai. Tôi cực kỳ vui do Lượm đang trở thành đồng team của tôi, một tập thể tí hon.

Ngày tháng trôi qua, nhị chú cháu tôi đại chiến trên hai chiến trận khác nhau. Vào trong 1 ngày hè mon sáu, tôi bàng hoàng khi nhận thấy tin Lượm đang hi sinh trong một trận tấn công đồn giặc. Tôi nghe nhắc lại rằng giữa lúc trận đánh đấu diễn ra ác liệt, lặt nhận nhiệm vụ chuyển thư thượng khẩn ra mắt trận. Trong lửa đạn mịt mù, con cháu lao lên như một mũi tên, không sợ hiểm nguy, quyết trao tận chỗ người lãnh đạo trận tiến công lệnh của cấp cho trên. Một viên đạn thù đã bắn vào cháu. Lượm bửa xuống trên quê hương, thân đồng lúa thơm mùi sữa lên đòng. Tưởng tượng ra cảnh tượng ấy nhưng lòng tôi quặn thắt. Cuộc chiến tranh thật tàn khốc, nó đã giật đi quyền được sinh sống và niềm hạnh phúc của biết bao nhiêu con người. Cậu nhỏ bé Lượm nhỏ tuổi nhắn nhảy đầm chân sáo ngày ấy bây giờ đã mất mát thật dũng tức thì trên mảnh đất chôn nhau giảm rốn của mình. Cháu ra đi mãi mãi, giữ lại niềm thương cảm khôn nguôi trong trái tim tôi...

Mỗi khi nghĩ mang lại Lượm, trong tâm trí tôi lại tồn tại hình hình ảnh một chú bé xíu loắt choắt, vai đeo mẫu xắc cốt đựng tài liệu, đầu nhóm lệch loại mũ ca lô, miệng huýt sáo vang, vừa đi vừa dancing chân sáo trên tuyến phố chan hòa ánh nắng.

Kể lại nội dung bài thơ lượm của Tố Hữu - mẫu 4

Chiến tranh đã lùi xa vào quá khứ nhưng lại nỗi đau nhưng mà nó còn lưu lại vẫn ăn sâu trong trái tim những người dân đang sống. Có nhiều câu chuyện vào chiến tranh các lần nhắc lại là một trong lần fan nghe đau khổ xót xa. Có một mẩu chuyện mà chắc rằng người Việt Nam ai ai cũng biết, nhất là những fan lính, mẩu chuyện về nhặt – một chú bé liên lạc bé dại tuổi mà dũng cảm.

Năm 1949, thực dân Pháp dáo diết đàn áp cách mạng Việt Nam, mở đa số cuộc tấn quy mô lớn lên chiến khu Việt Bắc nhằm tàn phá Đảng, hủy diệt chính phủ, chấm dứt chiến tranh. Cách mạng vn lâm vào triệu chứng vô cùng khó khăn nhưng quân và dân ta vẫn đồng mức độ đồng lòng không lùi bước. Toàn dân kể khắp cơ thể già, phụ nữ, trẻ em đều tam gia chống chiến. 1 trong những những chuyển động quan trọng nhất của giải pháp mạng dịp bất tiếng là liên lạc giữa chiến quần thể với những địa phương vào cả nước. Người tiến hành công tác ấy đề nghị nhanh nhẹn, thông minh, anh dũng và hoàn hảo trung thành.

Lượm là 1 trong những đồng chí liên lạc gan dạ, nhanh trí. Cậu tên thật là Nông Văn Dền, dù new mười một tuổi tuy vậy đã xung phong có tác dụng liên lạc. Quân thù bớt cảnh giác rộng với chú bé nhỏ dại tuổi nhưng bản chất ác liệt của chúng vẫn khiến cho công tác liên lạc nguy hại vô cùng. Hành trình dài liên lạc muôn vàn khó khăn, địch đánh giá và đo lường và tính toán trùng trùng dẫu vậy Lượm chưa bao giờ sợ hãi, nụ cười và niềm lạc quan luôn thường trực trên con tín đồ em.

Chú nhỏ xíu 11 tuổi, dáng người loắt choắt, nhỏ tuổi nhắn, dáng vóc hồn nhiên. Chiếc ca nô nhóm lệch, trông rất đáng để yêu. Cái đầu nhỏ nghênh nghênh, mồm lúc nào thì cũng huýt sáo vang, nhạc điệu vang lên đầy vui vẻ. Bước đi chú bé nhanh nhẹn thoăn thoắt giống như con chim chích dancing nhót tung tăng trên đường.

Trên đường làm liên lạc, Lượm chạm mặt rất nhiều chiến sĩ, chú bé nhỏ lễ phép, gặp người nào cũng chào hỏi, tầm vóc hồn nhiên khiến mọi người yêu quý. Nói tới Lượm, các đồng chí đều nhớ tới chú nhỏ bé hoạt bát, lúc được hỏi: “Làm liên lạc cháu gồm thấy vất vả không, gồm sợ không?” thì chỉ từ bỏ hào rằng: “Cháu có tác dụng liên lạc không thấy vất vả tí nào, không bằng các chú những anh sớm hôm chiến đấu. Nhiều lúc nguy hiểm, suy nghĩ đến bí quyết mạng, đến bác Hồ thì cháu không hại nữa. Con cháu chỉ hại địch bắt được thì biện pháp mạng ngày càng trở ngại thôi.” ai ai cũng khâm phục chú bé dũng cảm, ham mê đồn mang Cá rộng ở nhà, tuổi nhỏ tuổi mà gan dạ, thông minh.

Lượm vui vẻ với lạc quan, mà lại lúc nào thì cũng giơ tay nghiêm trang: “Chào đồng chí” trước khi chia tay, mồm vẫn cười dễ thương. Trong quy trình hoạt động, chú bé xíu cũng ý thức được nhiệm vụ của mình nên luôn hối hả truyền thư rồi rời đi, bảo đảm bí mật và tránh bị địch nghi ngờ. Tình thế giải pháp mạng căng thẳng, cao trào, thấy thư “Thượng Khẩn” chẳng thể chậm chễ, Lượm ko màng an nguye, thừa qua mưa bom bão đạn, ý muốn nhanh chóng cung cấp tin cho cán bộ.

Nhưng viên đạn quân thù sẽ ghim sâu vào trái tim em - trái tim vẫn hừng hực lửa cháy yêu thương nước. Lúc còn cách căn cứ ta vài bước chân, em bửa xuống, thật đau lòng thay, viên đạn vô tình, quyết liệt đã gim vào người em, Lượm ngã xuống, một cái máu đỏ tươi, mồm vẫn lung linh nụ mỉm cười đầy hồn nhiên. Lượm hi sinh.

Sự hi sinh của Lượm sẽ để lại trong tâm những bạn còn sống vô vàn tiếc thương. Chú bé nhỏ tuổi tuổi đã dũng cảm hi sinh cho tự do tự vị của Tổ quốc, em ra đi khi chưa kịp trưởng thành. Để rồi sau này, nhà thơ Tố Hữu vẫn tưởng vọng em, sáng tác bài xích thơ về chú nhỏ xíu liên lạc – Lượm.

“Chú nhỏ nhắn loắt choắt,

Cái xắc xinh xinh,

Cái chân thoăn thoắt,

Cái đầu nghênh nghênh,

Ca-lô nhóm lệch,

Mồm huýt sáo vang,

Như nhỏ chim chích,

Nhảy trê tuyến phố vàng...”

Kể lại nội dung bài bác thơ lượm của Tố Hữu - chủng loại 5

Việt phái nam ta trường đoản cú trước tới thời điểm này vốn là một tổ quốc anh hùng, chiến tranh nổ ra thì mọi tín đồ dân vn đều đồng khởi vùng lên đấu tranh, cản lại quân chiếm nước. Điều đáng kể là vào dân tộc anh hùng đó, không những có phần đông bậc nam nhi đầu đội trời chân đánh đấm đất làm ra những chiến công vang lừng, mà ngay tất cả những fan phụ nữ, tín đồ già, trẻ em cũng đều đổi thay những người chiến sĩ quả cảm khi đất nước đứng trước màn tối nô lệ. ý thức chiến đấu toàn dân luôn luôn sục sôi trong trái tim mỗi con fan thế trong cuộc chiến, chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp những cậu nhỏ xíu xung phong gia nhập vào trào lưu cứu nước. Một trong những cậu bé anh hùng đó đó là chú nhỏ nhắn Lượm.

Đó là vào trong thời điểm 1949, khi thực dân Pháp dáo diết lũ áp phương pháp mạng Việt Nam, mở mọi cuộc tấn quy mô mập lên chiến quần thể Việt Bắc nhằm tiêu diệt Đảng, phá hủy chính phủ, hoàn thành chiến tranh. Biện pháp mạng việt nam lâm vào chứng trạng vô cùng khó khăn nhưng những người dân dân Việt Nam không hề lùi bước mà bền chí đấu tranh chống Pháp. Giữa những việc đặc biệt nhất của cách mạng ngày ấy chính là công tác liên lạc giữa chiến khu vực với những địa phương vào cả nước. Và người tiến hành những công tác liên lạc đó không chỉ là thành thuần thục đường mà lại còn đề nghị vô cùng dũng cảm, vày trên đường báo tin bất cứ dịp nào cũng có thể bị giặc bắt tốt bị đạn lạc của chiến tranh làm cho hi sinh.

Và điều bất ngờ hơn cả là trên mảnh đất nền của những hero ấy, không những có phần đông người trưởng thành và cứng cáp có ý thức pk chống giặc, mà đến tất cả những cậu nhỏ nhắn mười nhị mười bố tuổi cũng tràn lòng căm thù và lòng tin chống giặc sâu sắc. Cậu nhỏ xíu Lượm là 1 trong cậu bé như vậy, dù còn nhỏ dại tuổi cơ mà Lượm sẽ tình nguyện xung phong có tác dụng công tác đưa tin cho cán bộ. Ở độ tuổi của Lượm thì quân giặc cũng mất cảnh giác hơn, nhưng không phải vì vậy mà tránh khỏi những nguy hiểm cận kề của chiến tranh. Hành trình đưa tin của Lượm chưa phải chỉ trải qua một hai khó khăn, mà đôi lúc chỉ một hành vi bất cẩn cũng hoàn toàn có thể khiến em hi sinh, cơ mà ở cậu nhỏ nhắn Lượm luôn có tinh thần sáng sủa yêu đời, thú vui lúc nào cũng nở bên trên môi, tất cả khi em đã hi sinh cho đất nước thì nụ cười ấy cũng chưa bao giờ tắt.

Lượm là 1 chú bé nhỏ tầm mười hai, mười cha tuổi, tầm vóc hồn nhiên dễ thương và đáng yêu thể hiện ra ngay làm việc hình dáng phía bên ngoài của em, đó là 1 trong chú nhỏ nhắn có vóc dáng nhỏ dại bé, loắt choắt, đầu đội dòng mũ ca nô, mà lại sự dễ thương và đáng yêu thể hiện ngay trong bí quyết đội nón ấy. Vì Lượm không đội ngay ngắn bao giờ, lúc nào thì cũng đội lệch, mẫu đầu thì nghênh nghênh, mồm lúc nào cũng huýt sáo, hát lên những bài hát đầy vui vẻ. Dáng vẻ tươi vui, bước chân nhanh nhẹn khiến cho người nhìn địa chỉ em giống như những chú chim chích với đôi chân nhảy nhanh thoăn thoắt bên trên đường.

Xem thêm: Chụp ảnh cỏ lau ở hà nội xúng xính tới check, ra đê long biên chụp ảnh giữa trắng ngàn cỏ lau

Trên đường làm công tác liên lạc, Lượm chạm chán nhiều những người lính, những người dân bộ đội đang làm cho nhiệm vụ. Cậu nhỏ xíu rất lễ phép, hễ gặp gỡ ai thì cũng kính chào hỏi nhiệt độ tình, khi được những chú thăm nom thì cậu nhỏ bé rất trường đoản cú hào nói với những chú rằng: cháu đang làm công tác liên lạc, khi những người dân lính hỏi cậu nhỏ nhắn không sợ hãi à? Thì cậu bé rất khảng khái thể hiện được niềm hâm mộ với quá trình liên lạc của mình: mê say lắm chú ạ. Và điều khiến cho người lính khâm phục không dừng lại ở đó ở cậu bé xíu này, đó là tinh thần kiên cường, gan dạ của cậu bé, chú nói ngơi nghỉ đồn sở hữu Cá say đắm hơn ngơi nghỉ nhà. Chắc hẳn rằng cái “thích” nhưng cậu bé bỏng Lượm nói tới đó đó là cái ý nghĩa cao đẹp của quá trình liên lạc sở hữu lại.

Lượm là cậu nhỏ bé vô cùng vui vẻ, hài hước, trước khi chia tay những người lính, cậu bé đã để tay lên đầu, đứng nghiêm trang cùng nói “Thôi, kính chào đồng chí” với khuôn mồm chúm chím nụ cười dễ thương. Hoàn toàn có thể thấy mặc dù hồn nhiên, yêu thương đời cơ mà Lượm lúc nào thì cũng ý thức được nhiệm vụ của mình, bởi công tác làm việc liên lạc yên cầu sự túng bấn mật, lập cập nên mặc dù vui lúc được gặp mặt những bạn lính thì chú bé nhỏ cũng đều chủ động nói lời chia ly và liên tiếp lên đường. Nhưng, ko khí cuộc chiến tranh quá khốc liệt, bởi vì một bức thư “Thượng Khẩn” cần yếu chậm chễ nên Lượm đã vượt qua mưa bom bão đạn, không xem xét sự an nguy của bạn dạng thân mà hy vọng nhanh chóng tin báo cho cán bộ, do sự tình sẽ vô cùng cấp cho thiết.

Nhưng, thật đau lòng thay, viên đạn vô tình, khốc liệt đã gim vào fan em, Lượm bửa xuống, mồm vẫn lung linh tia mỉm cười đầy hồn nhiên. Lượm đã hi sinh dũng mãnh cho giang sơn nhưng trong lòng thức của người việt nam Nam, em luôn bất tử, lúc nào thì cũng là một cậu nhỏ nhắn hồn nhiên, đội chiếc mũ ca nô lệch, mồm huýt sáo vang….

Kể lại nội dung bài bác thơ lặt của Tố Hữu - mẫu 6

Năm 1946, thực dân Pháp trở phương diện xâm lược vn một lần nữa. Hồ công ty tịch thay mặt Chính đậy lâm thời phát âm Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến, khích lệ nhân dân quyết hi sinh để đảm bảo an toàn chủ quyền độc lập, từ bỏ do chúng ta đã cần đổ bao xương máu new giành lại được. Trường đoản cú Hà Nội, tôi trở về quê hương, đúng lúc chạm chán giặc Pháp tấn công vào Huế. Không khí phần đa ngày kia thật sôi sục. Fan dân xứ Huế không riêng biệt già trẻ, gái trai, đồng lòng tiến công giặc, đảm bảo an toàn quê hương.

Đang rảo bước trên đường Hàng Bè, tôi tự dưng nghe tiếng điện thoại tư vấn vô thuộc quen thuộc: "Ôi chú Lành! Chú về hồi làm sao vậy?". Tôi ngẩng lên nhìn. Một chú nhỏ xíu loắt choắt, domain authority sạm nắng, bên trên đầu là cái mũ ca nô nhóm lệch, trông bắt đầu tinh nghịch làm sao. Con cháu cười, phô hàm răng white đều, sải cách thật cấp tốc về phía tôi, nhì tay dang rộng, loại xắc cốt nhún dancing trên sườn lưng theo nhịp bước.

Ồ! Lượm! Đứa cháu nhỏ xíu bỏng của tôi! Xa cháu không lâu mà tôi thấy cháu khác trước đây nhiều quá! cháu chững chạc hẳn lên, trông như một anh lính thực thụ. Tôi ôm chặt lặt vào lòng, cấp vã hỏi thăm về những người thân. Con cháu vui vẻ khoe:

– cháu làm liên lạc. Ở với những chú quân nhân trong đồn với Cá, con cháu được những chú ấy dạy dỗ chữ, dạy hát, dạy phun súng, dạy biện pháp làm việc… Vui lắm chú à!

Lượm hào hứng nói rồi cười cợt thích thú, đôi mắt sáng ngời, đôi má ứng đỏ như trái người yêu quân chín. Tôi cũng vui lây trước nụ cười trẻ thơ, hồn nhiên của Lượm. Con cháu giơ tay lên mũ, đứng nghiêm chào tôi: "Thôi, chào đồng chí!" kèm theo niềm vui tinh nghịch. Tôi đứng lặng chú ý theo bóng cháu đang thoăn thoắt nhảy chân sáo trên đường. Giờ huýt sáo nụ cười của Lượm vẫn còn đó văng vẳng bên tai. Tôi khôn cùng vui bởi Lượm đang trở thành đồng nhóm của tôi, một đồng chí tí hon.

Ngày tháng trôi qua, hai chú cháu tôi pk trên hai chiến trường khác nhau. Vào trong 1 ngày hè mon sáu, tôi bàng hoàng khi nhận ra tin Lượm đã hi sinh vào một trận tiến công đồn giặc. Thân lúc trận chiến đấu diễn ra ác liệt, lượm nhận trọng trách chuyển thư thượng khẩn có mặt trận. Trong lửa đạn mịt mù, cháu lao lên như 1 mũi tên, không sợ hiểm nguy, quyết trao tận nơi người chỉ đạo trận tiến công lệnh của cung cấp trên. Một viên đạn thù đã bắn vào cháu. Lượm té xuống trên quê hương, giữa đồng lúa thơm mùi hương sữa lên đòng. Lượm sẽ hi sinh tức thì trên mảnh đất nền chôn nhau giảm rốn của mình. Cháu ra đi mãi mãi, còn lại niềm mến thương khôn nguôi trong thâm tâm tôi…

Mỗi lúc nghĩ cho Lượm, trong lòng trí tôi lại tồn tại hình hình ảnh một chú bé bỏng loắt choắt, vai đeo chiếc xắc cốt đựng tài liệu, đầu team lệch chiếc mũ ca lô, miệng huýt sáo vang, vừa đi vừa dancing chân sáo trên tuyến phố chan hòa ánh nắng.

Kể lại nội dung bài bác thơ lặt của Tố Hữu - mẫu 7

Một ngày cuối năm 1947, đơn vị thơ Tố Hữu gồm chuyến công tác đến tình thừa Thiên Huế. Hôm ấy đến đồn có Cá, ông thấy không khí hành động của bằng hữu rất sôi sục nên khôn cùng vui mừng.

Sau khi report tình hình của đồn, các bạn bè chỉ huy đồn mời nhà thơ đi tham quan tình trạng xung quanh. Bất chợt, ông thấy được một chú nhỏ nhắn chừng hơn 10 tuổi trông vô cùng lanh lẹ và linh động đang lúi cụp xem xét phần nhiều bao thư trong túi xắc. Tố Hữu quan sát chú bé xíu rất chăm chú. Dẫu vậy, ông cũng đo đắn ràng chú bé bỏng này rồi sẽ bất tử một trong những vần thơ của mình.

Cậu nhỏ xíu ấy có dáng người loắt choắt tuy vậy đôi chân cứ thoăn thoắt chạy đi chạy lại hỏi han những người dân xung quanh điều gì đó. Bên cạnh hông chú, loại xắc nhỏ tuổi xinh cứ lắc lắc dùng dao đập dập tung tẩy. Đôi đôi mắt cậu mở to, vào sáng, hồn nhiên rất hợp với chiếc mũ chào mào xinh xắn đội lệch bên trên đầu. Công ty thơ Tố Hữu hỏi một đồng chí cùng trở về chú bé ấy thì được trả lời:

– report hai đồng chí, chính là em Lượm, liên lạc viên xuất sắc tốt nhất của đồn hiện nay nay. Có lẽ em đã hỏi để lấy thư cho phần đông người.

Nhà thơ Tố Hữu sướng lại sát chú bé xíu Lượm hỏi chuyện:

– cố kỉnh cháu mấy tuổi rồi.

– Dạ con cháu 12 tuổi ạ!

– Đi liên lạc cháu thấy chũm nào?

– Dạ vui lắm chú ạ! Mọi tín đồ ai ai cùng vui vẻ, hăng hái. Ở đồn sở hữu Cá, cháu còn thích hợp hơn ở trong nhà nữa cơ!

– giả dụ thành Huế người nào cũng như cháu thì thằng Pháp sẽ nhanh lẹ bại trận vào một ngày không xa.

Nhà thơ còn chưa kịp hỏi chuyện thêm thì lượm đã đựng tiếng xin chào để tiếp tục đi làm nhiệm vụ.

Bẵng đi một vài tháng, một hôm công ty thơ Tố Hữu đang thao tác làm việc ở cơ quan thì có một bằng hữu trong ban lãnh đạo ở đồn với Cá xin được vào báo cáo. Sau khi thao tác làm việc xong, nhân được chạm chán người quen, Tố Hữu và bạn hữu ở đồn với Cá ngồi hàn ôn nói chuyện. Nghe hỏi cho tình hình bằng hữu trong đồn, bạn hữu ở đồn mang Cá bỗng trầm xuống, ngậm ngùi:

– Anh gồm nhớ chú nhỏ bé Lượm liên hệ không? Cháu bé mà anh khôn xiết thích ấy… con cháu đã hi sinh rồi!

Tố Hữu sững người.

– Hôm ấy, như phần nhiều ngày Lượm nhận công văn của đồn triển thi công tác bố phòng đến các vùng ngoại ô. Em tức tốc đi ngay. Ko ngờ trê tuyến phố đi, em gặp ngay một ổ phục kích của quân thù. Em vội vàng lánh chạy mà lại không kịp, giặc đà bắn theo cho tới tấp. Nhặt hy sinh. Khi shop chúng tôi nhận được tin rồi cùng dân buôn bản chạy cho tới thi thấy fan em vẫn lạnh, riêng làn môi vẫn tồn tại mỉm một nụ cười. Một tay chú giữ mẫu ca lô, tay kia bám dính chắc một bông lứa sữa. Cách đó không xa, dưới lòng mương, rất nhiều mảnh vụn của tờ điện khẩn ướt sũng…

Đồng chí ấy vừa kể ngừng thì oà khóc. Bên thơ Tố Hữu nghẹn lời.

Sau ngày hôm ấy, bài thơ “Lượm” được thành lập và lập cập lan truyền rộng thoải mái trong những đội thiêu niên nhi đồng. Bài xích thơ chứa lên nhắc nhỡ tầm thường ta nên sống làm thế nào để cho xứng đáng với việc hy sinh của những thế hệ cha anh đi trước. Tốt nhất là yêu cầu sống làm sao để cho xứng đáng với những nhân vật thiếu niên, những anh ấy tuy bé dại tuổi nhưng kiêu dũng vô cùng. Cùng nếu không tồn tại chiến tranh thì các anh các chị cũng niềm hạnh phúc như họ bây giờ.

Kể lại nội dung bài xích thơ lượm của Tố Hữu - chủng loại 8

Trong cuộc phòng chiến anh dũng của dân tộc bản địa ta phòng quân xâm lược, tôi sẽ biết nhiều trường thích hợp hi sinh. Trong số đó, sự hi sinh của các em thiếu nhi làm cho tôi hết sức xúc động.

Ngày ấy, lúc giặc Pháp đánh mang lại Huế, thì tôi vừa ở tp. Hà nội về, tình cờ gặp cháu Lượm. Đó là chú bé bé dại loắt choắt, đeo cái xắc bé nhỏ xíu. Đặc biệt chú thích đội nghiêng chiếc mũ calô trên đầu, vừa huýt sáo, vừa dancing chân sáo, nom y hệt như một chú chim chích trên tuyến đường những sáng sớm mai.

Tôi hỏi:

– Cháu đi làm liên lạc cho cơ quan chống chiến, tất cả nhớ công ty không?

Cháu mỉm cười rạng rỡ, hai mắt híp lại, nhì má đỏ hồng như trái bồ quân, nói:

– Ở đồn mang Cá vui lắm chú ạ, còn vui hơn ở trong nhà nhiều!

Tôi giã từ cháu, lại xuất hành ra Bắc, còn cháu lại trở về với Cá. Trường đoản cú đó các bước liên miên tôi không thể dịp như thế nào trở về Huế nữa.

Một hôm, tôi chạm mặt một bạn quen từ Huế ra sức tác. Trong giờ đồng hồ nghỉ, tín đồ ấy nói:

– con cháu Lượm mất mát rồi, anh biết không?

– Sao? Lượm mất mát rồi sao, vào trường hợp nào? Tôi hấp tấp vội vàng hỏi đôi mắt như nhòa đi.

Người thân quen ấy kể:

– cháu Lượm vẫn làm liên lạc cho cơ quan chúng tôi. Một hôm có công văn khẩn phải đưa đi gấp. Đường đi băng qua đồn địch, siêu nguy hiểm. Chúng tôi căn dặn:

– phải cẩn thận, đường nguy hiểm lắm đấy, qua đồn cháu bắt buộc coi chừng mới được.

Cháu mỉm cười, bừng đỏ song má nhân tình quân.

– gian nguy cháu cũng không sợ, vấn đề cần thì phải đi.

Nói rồi cháu vứt thư vào bao, team mũ ca lô ra đi. Từ xa tôi trông theo vẫn thấy dòng mũ mũ chào mào nhấp nhô trên đồng lúa như thể con cháu vừa đi vừa nhảy, vừa huýt sáo vậy. Bỗng dưng từ phía đồn địch một chớp đỏ lóe lên rồi một tiếng nổ vọng lại. Loại mũ ca lô thay đổi mất. Khi công ty chúng tôi tìm mang lại thì con cháu đã hi sinh. Máu đỏ ngấm ướt ngực cháu, dẫu vậy nét phương diện thanh thản như là đang ngủ, một tay cầm chặt vết mờ do bụi lúa mặt đường. Đồng lúa sẽ trổ đòng đòng, mùi thơm ngào ngạt như vẫn ấp cho cháu ngủ.

Tin cháu Lượm hi sinh làm tôi xót xa bàng hoàng. Từ bỏ độ tao loạn đến nay, tôi đang nghe các tin tức hi sinh của đồng bào đồng chí, cơ mà tin con cháu Lượm chết giẫm làm tim tôi bâng khuâng mãi. Con cháu còn bé xíu bỏng quá, vô bốn quá, vẫn hiểu thay nào là sống mái đâu. Trước mắt tôi bỗng mở ra lên hình hình ảnh một chú Lượm nhỏ bé, đeo chiếc xắc xinh xinh, đội cái mũ ca lô lệch, vừa huýt sáo vừa nhảy đầm tâng tưng như nhỏ chim chích của sân vườn ruộng Việt Nam.

Kể lại nội dung bài xích thơ lặt của Tố Hữu - mẫu mã 9

Cứ vào những ngày thu lá rụng, ngơi nghỉ nước Pháp xa xăm tôi lại ghi nhớ về nước ta ngày còn chống chiến, nhớ về đứa con cháu thân yêu đang hi sinh nhưng tôi thường hotline bằng cái thương hiệu trìu mến: “Lượm”!

Hai chú con cháu tôi quen nhau tình cờ như một sự sắp đặt thú vị sống phố sản phẩm Bè, tp Huế. Thoạt nhìn chiếc dáng loắt choắt, nhỏ gầy, đôi bàn chân thoăn thoắt như nhún nhẩy, mẫu đầu nghênh nghênh, từ bỏ cao, kiêu hãnh, tôi đoán ngay, đấy là một cậu nhỏ bé nhanh nhẹn, hoạt bát liền bắt chuyện có tác dụng quen như quá trình thường nhật của một nhà biện pháp mạng. Chú nhỏ bé cởi mở dẫn tôi đi trên cánh đồng thơm mùa lúa chin vừa huýt sáo vừa nhảy đầm nhót như chú chim chích hồn nhiên và vô tư. Khẽ khàng tới cả độ cẩn trọng, từ bỏ tốn, cậu bé nhỏ nắm tay tôi đi nhè nhẹ: “Chú Tố Hữu biết không, tuyến phố hai chú cháu mình đang đi đó là con mặt đường tắt tới đồn mang Cá – nơi con cháu đang làm việc. Cháu tiếp tục đi liên lac qua tuyến đường này đề xuất cứ chiều chiều lại được nghe tiếng chim đa đa hót vui ơi là vui! Còn ham mê hơn cả ở trong nhà ấy chứ!”

Nhìn cái biện pháp Lượm kể lể mới dễ thương làm sao, chẳng không giống gì một đứa trẻ trước tiên tập đọc, nhì má mẩn đỏ như trái tình nhân quân, híp mí cười cợt ngộ nghĩnh: “Thôi! kính chào đồng chí!”

Cậu bé bỏng mãi dịp một xa theo chiếc bóng nhỏ tung tăng chiếc xắc với mũ mũ chào mào đội lệch mặt đầu. Bí quyết cái ngày tôi chạm mặt Lượm không xa thì khoảng thời điểm đầu tháng sáu, dưới chiến quần thể có gửi lên cho tôi một bức thư mà mới thoáng qua loại đầu tôi dường như không kìm được nước mắt: “Lượm! con cháu tôi!”. Vào một lần đưa thư khẩn cấp, mọi tín đồ đều ra chiến dịch, lượm đành nên nhận nhiệm vụ của một chiến sỹ đưa thư nhỏ tuổi. Cậu bé bỏ thư vào bao cùng mỉm cười hạnh phúc như niềm từ bỏ hào được đi đánh trận. Mang bom, khoác đạn, cứ rứa đường ta đi, sợ bỏ ra cái chết. Cậu bé nhỏ chạy như cất cánh trên con đường quê một màu sắc lúa chín tay giữ chặt loại xắc mặt mình. Cầm rồi…. “Lượm!” Tôi nghẹn ngào không nói yêu cầu lời: Lượm đã hi sinh!

Ngay cả lúc lìa khỏi trằn đời, tay em vẫn ráng chặt bức thư như hình hình ảnh một chiến sỹ quyết tâm bảo đảm an toàn đến cùng nền chủ quyền của dân tộc. Bên trên cánh đồng trong khi vẫn phảng phất trong mùi hương sữa lời cậu bé nói cùng với tôi như lần đầu chạm mặt mặt: hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Giờ đâu còn hình hình ảnh Lượm của ngày xưa, đâu còn chú chim chích như ngày như thế nào vừa huýt sáo, vừa nhảy đầm nhót trên đồng.

Cái bị tiêu diệt của lặt như một ngòi sung thúc dục quần chúng. # ta hành động và đảm bảo an toàn Tổ quốc. Nhặt mãi mãi xung khắc sâu trong lòng trí tôi về một chiến sĩ bé dại tuổi gan dạ, dũng cảm, quên đi mẫu ‘tôi’ của chính bản thân mình để bảo đảm an toàn cái ‘tôi’ phệ hơn. Đó là cái ‘tôi’ của vn trước bằng hữu thế giới.

Đề bài: kể lại nội dung mẩu truyện được ghi trong một bài xích thơ lặt theo ngôi đầu tiên hoặc ngôi thứ tía


*

Bài viết tham khảo

Chiến tranh là nỗi đau của tất cả dân tộc Việt Nam. Lửa đạn chiến tranh đã tàn phá cuộc sống và cướp đi sinh linh bao con người. Trong hồi ức nhức thương ấy, câu chuyện về chú bé nhỏ liên lạc nhặt là mẩu truyện mà shop chúng tôi mãi mãi tất yêu quên.

Những năm mon ấy, cả dân tộc đều phổ biến sức đồng lòng đao binh chống giặc. Ở tp Huế, trào lưu nhân dân yêu thương nước dưng cao, thực dân Pháp ác liệt dìm dân chúng vào trong bể máu. Trên đơn vị chức năng truyền xuống công văn, tôi được lệnh về hà thành hoạt động. Tôi tình cờ đến hàng Bè, giữa cái người, một chú nhỏ xíu dáng người nhỏ nhắn, cấp tốc nhẹn mang đến gần tôi. Tôi quá bất ngờ nhìn chú nhỏ nhắn giống hệt học tập trò bé dại tan ngôi trường trao mang lại tôi mật khẩu với một bức thư. Phương pháp mạng chuyển động bí mật, tôi không tiện hỏi thăm. Tôi đựng kĩ lá thư, nhìn theo nhẵn dáng bé nhỏ, đang nhảy chân sáo tung tăng, hòa dần vào dòng người.

Sau này, trong một trong những buổi gặp gỡ ở 1-1 vị, các bạn bè giới thiệu con cháu với tôi tôi bắt đầu biết chú bé ấy thương hiệu Nông Văn Dền, mọi tín đồ gọi là Lượm, làm liên lạc cho chiến trường Việt Minh. Lặt lẽ phép xin chào tôi, dòng mũ ca nô đội lệch với ánh nhìn ngây thơ nhưng vô cùng lanh lợi. Tôi ngồi cạnh Lượm, hiếu kỳ hỏi:

- Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Lần trước con cháu giao thư, chú định hỏi chuyện mà cháu đi cấp tốc quá.

Lượm cười tươi tắn, niềm vui mà chỉ núm hệ thanh thiếu hụt niên đầy sức sống new có, làm kẻ đối diện cũng cảm thấy vui vẻ hơn:

- cháu 11 tuổi chú ạ! Hôm ấy, cháu không đủ can đảm lán lại vày sợ kẻ thù theo dõi, phân phát hiện. Chẳng may bị bọn chúng bắt được, biện pháp mạng ta vẫn lại chạm mặt khó khăn.

Câu trả lời của Lượm khiến tôi khâm phục. Lượm sợ thực dân vạc hiện kín Cách mạng, quân ta nguy hại chứ không hề sốt ruột mình có khả năng sẽ bị tra tấn. Tôi vỗ vai khích lệ đồng chí liên lạc nhỏ dại tuổi mà cấp tốc trí:

- khá lắm! con cháu đi liên lạc bao gồm thấy vất vả không?

Lượm đá đá cỏ bên dưới chân, góc nhìn sáng lên:

- Cũng có những lúc nguy hiểm cận kề, đạn địch, máy bay lượn vèo vèo ngay lập tức trên đỉnh đầu cơ mà vui lắm chú ạ. Nghĩ đến chiến thắng lợi, nghĩ về đến chưng Hồ là chẳng còn lo sợ gì nữa. Cháu chỉ mong sao mình trưởng thành và cứng cáp hơn sẽ giúp đỡ được biện pháp mạng nhiều hơn thế nữa nữa ạ.

Chú cháu tôi ngồi nói chuyện đến tận lúc các bạn bè khác gọi. Lặt đứng dậy, nghiêm túc giơ tay kính chào tôi: “Chào đồng chí”. Tôi bật cười rồi cũng giơ tay xin chào lại. Nhặt phải liên tiếp đi liên lạc, tôi lại về vận động bí mật. Biện pháp mạng bước vào giai đoạn vội vàng rút, khẩn trương. Tôi không nghĩ đến, lần sẽ là lần ở đầu cuối tôi gặp mặt Lượm.

Một ngày, tôi chạm mặt lại bằng hữu ở đơn vị lần trước cùng Lượm, tôi bèn hỏi chú bé loắt choắt ấy. Đồng chí đầy từ bỏ hào diễn đạt lại dáng vẻ của Lượm phần lớn ngày liên lạc. Tôi không biết rõ cần cũng để ý lắng nghe, dần dần tưởng tượng ra hình ảnh chú bé nhanh thoăn thoắt, vừa đi vừa huýt sáo vang. Chú đeo mẫu túi xinh xinh, phía bên trong đựng thư thượng khẩn, thư liên lạc của phương pháp mạng. Tuyến phố đưa thư phải đi qua cách đồng vắng. Một bên là đồn gác nhỏ dại của giặc, địa thế căn cứ của giải pháp mạng họ ở mặt kia. Lòng dũng cảm và mưu trí khiến cho Lượm ko chút mảy may lo sợ. Lặt tung tăng chụp bướm, chuồn chuồn, hồn nhiên che mắt giặc. Dòng ca lô nhỏ dại nhấp nhô mãi trên cánh đồng.

Nhưng, cắt đứt dòng suy xét của tôi, giọng bè bạn thoáng trầm xuống. Đồng chí nói Lượm đã hy sinh. Giặc không tha đến chú nhỏ bé mới mười mấy tuổi, bọn chúng nổ súng, viên đạn xuyên thẳng qua trái tim Lượm. Em bổ xuống cánh đồng ngay trong khi còn cách căn cứ những bước đi cuối cùng. Chiếc máu đỏ tươi cùng hai con mắt nhắm nghiền yên tĩnh của em khiến trái tim các bằng hữu khác xót xa.

Trong nỗi nhớ tiếc thương và khâm phục, lòng tôi nhảy thốt lên hầu như câu thơ về một chú bé liên lạc dũng cảm, một thiên thần đang hi sinh cho thành công ngày mai của Tổ quốc.

“Chú bé bỏng loắt choắt, loại xắc xinh xinh, loại chân thoăn thoắt, loại đầu nghênh nghênh, Ca-lô đội lệch, Mồm huýt sáo vang, Như con chim chích, Nhảy trê tuyến phố vàng...”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *