Hơn 51 Trích Dẫn Về Việc Nắm Bắt Cơ Hội Trong Tình Yêu, Những Cơ Hội Trong Cuộc Đời

*
“Khi xin chào đời, người cười, ta khóc
Lúc xuôi tay, fan khóc, ta cười!”Cuộc đời được dệt nên là những thời cơ và chính cuộc sống là một cơ hội để sống, nhằm yêu và được yêu, để cho đi, để tha thứ, nhằm bao dung… và nhất là để… làm và là người. Bao gồm những cơ hội chỉ cho một lần, nhưng cũng có thể có những cơ hội đến rồi đi, nhưng mà rồi lại đến, cơ mà nếu chúng ta không biết tận dụng, những thời cơ sẽ trôi qua trường tồn trong tiếc nuối nuối. Những cơ hội luôn mang đến với bọn họ mỗi ngày nơi chủ yếu mình, nơi bạn khác, trong vũ trụ thiên nhiên, nhất là chỗ Thiên Chúa, Đấng cai quản và luôn trao ban thời cơ vì Tình Yêu. Bởi thế, nếu cuộc đời không còn những cơ hội và nhỏ người không hề tạo ra hầu như cơ hội, chắc chắn mọi sự sẽ biến tan. Cơ hội, xét theo một phương diện, đơn giản và dễ dàng là một sự chọn lựa tự do. Bởi con người là một hữu thể bất toàn, bất lực và bất tất, cần chẳng thể có ai có toàn bộ mọi cơ hội, tuy vậy cũng chẳng có ai không có cho mình một thời cơ trong cuộc đời. Trái lại, cơ hội được trao ban và cho với mỗi cá nhân tùy thuộc nhiều yếu tố, tùy hoàn cảnh về không gian hay thời gian, lứa tuổi hay khả năng…Thật vậy, có thể nói, người thành công xuất sắc và bạn hạnh phúc đơn giản là người biết tận dụng cùng hiện thực hóa những thời cơ được gửi trao trong cuộc đời: một mong thủ niềm hạnh phúc khi ghi bàn, một bà mẹ niềm hạnh phúc khi sinh con, một cậu học viên hạnh phúc lúc vượt qua được kì thi đại học… Mọi người đều có thời cơ để biến người thành công và hạnh phúc. Những thành công đó hoàn toàn có thể vĩ đại, xứng đáng lưu danh sổ sách vào Giáo hội như những thánh, hay đều vĩ nhân trong lịch sử hào hùng nhân nhiều loại như Aristote, tuyệt Bill Gate… tuy nhiên những thành công hay hạnh phúc giản đơn vẫn mang lại qua những cơ hội trong cuộc sống thường ngày thường ngày… biện pháp riêng đối với mỗi người Ki-tô hữu, những người dân đã tận dụng với hiện thực hoá cơ hội để làm người, tốt nhất là trở cần con Chúa trong tim Giáo hội. Để tự đó, từng Ki-tô hữu tất cả một thời cơ lớn hơn, ưu ráng hơn để trở thành công xuất sắc dân Nước Trời cùng với phần thưởng to đùng mà Chúa sẽ hứa trong ngày sau hết. Vậy, bọn họ đã, đang cùng sẽ làm những gì để thực tại hoá thời cơ lớn duy nhất và đặc trưng nhất của tinh thần Ki-tô giáo, cũng tương tự chuyển trao cơ hội đó cho những người khác, lúc biết trở đề xuất những triệu chứng nhân rao giảng Lời Chúa với Nước Trời? cũng tương tự một cầu thủ đá bóng tìm mọi biện pháp tự thân, cũng giống như kết phù hợp với đồng đội để ghi bàn cùng chiến thắng, thì bọn chúng ta, đông đảo Ki-tô hữu đã cùng đang làm cái gi với Chúa, nơi bạn dạng thân và với người khác để đạt mức hạnh phúc Nước Trời? …Là một hữu thể của không ít cơ hội, duy nhất là cơ hội của tình yêu và lòng thương xót, con người, nhiều khi muốn có cơ hội để biến đổi chủ thể nhằm trao ban tình yêu và lòng yêu đương xót. Nhưng nhiều khi, con tín đồ lại ý muốn có cơ hội để trở thành đối tượng người tiêu dùng được ban phạt tình yêu và lòng yêu thương xót. Nói bí quyết khác, con bạn muốn luôn luôn tận dụng thời cơ để trao ban khi là cửa hàng dể trao ban, nhưng vẫn còn đó ước mong được là đối tượng người dùng của sự tặng ngay ban, bởi nhỏ người là một trong những hữu thể tương quan, những tương quan hai chiều và đa chiều. Con người, trong các số ấy có mỗi chúng ta, đã được tạo thành Hóa tặng ban sự sống, cũng như tặng ngay ban bao cơ hội mỗi ngày để triển khai người và để sinh sống tròn đầy là hữu thể người. Để từ bỏ đó, mỗi bọn chúng ta, từ đối tượng người sử dụng được tặng ngay ban với đón nhận, cũng biến chủ thể để trao ban mang đến người bọn họ được trao gửi và gặp gỡ mỗi ngày cơ hội để sống, để yêu thuơng… tuy nhiên, bởi “con người là một trong “thực thể kì lạ-phân song và có hai mặt, tất cả bộ khía cạnh của Chúa và bộ mặt của nô lệ, thực thể tự do thoải mái và thự thể nô lệ, táo bạo và yếu, hợp độc nhất sự cao cả với sự yếu mọn, sự vĩnh hằng cùng sự duy nhất thời ở trong một tồn tại,”<1> nên có lẽ rằng “thật không tốt khi có không ít tự do. Thiệt không giỏi khi bao gồm mọi vật dụng mình muốn.”<2> do vì, với sự tự do đã trở nên tổn thương bởi vì tội, bé người luôn luôn bị giằng co, vò xé trong tứ tưởng, lời nói tính đến hành vi để mang ra sự quyết định, lựa chọn giữa hai thực trên thiện với ác, làm hay không làm, tự do hay nô lệ… từ bỏ đó, rất nhiều lần vào cuộc đời, bọn chúng ta, dù là những người đã tin với chân dấn Đức Giê-su Ki-tô là Thiên Chúa, Đấng cứu Độ, đã cùng đang bước theo Ngài, thậm chí là còn dạy tín đồ khác, đào tạo và giảng dạy người khác thành những chứng nhân về Tin Mừng cứu Độ, lại đã, vẫn hoặc sẽ phát triển thành kẻ vô cảm, gian ác tinh tế nhất, thờ ơ đến lạnh lùng trước phần đông đau khổ, không được đầy đủ của tín đồ khác... Cũng vậy, các lúc, những người được xem là tông đồ gia dụng và hội chứng nhân của Chúa, lại chỉ mê say nói về việc bao dung, mê thích dạy về sự tha thứ, say đắm yêu cầu fan này, kẻ nọ đề nghị sống yêu thương, cơ mà lại chẳng làm và sống tha thứ, bao dung tựa như những gì họ rao giảng. Rộng nữa, song khi, bọn họ còn ưng ý làm tâm điểm của việc chú ý, hy vọng trở thành mạch truyền cảm hứng, tuy nhiên than ôi! mang lại khi phải sống bao dung, nên sự độ lượng, đồ vật tha và đề nghị tình yêu thương chia sẻ, thì chúng ta lại chẳng còn một ít bao dung nào để trao ban. Nạm vào đó, thậm chí là là sự gian ác đến giá người, sự vô chổ chính giữa đến cực nhọc tin và một sự vô cảm mang đến đang thương trước nỗi đau của đồng loại. Hầu hết khi đó, bọn họ chỉ là số đông thanh là phèng phèng, gần như thùng trống rỗng kêu to khiến hình ảnh của Đức Ki-tô với Giáo hội bị biến dị và méo mó mang lại thê thảm…Không phần đông thế, một nghịch lý thường ra mắt khi “chúng ta thích nói tới và nói về người nghèo, tuy nhiên khi bạn nghèo gõ cửa, chúng ta lại ngoảnh phương diện đi.”<3> tín đồ nghèo nghỉ ngơi đây có thể là những người dân nghèo về đồ dùng chất, hầu hết con tín đồ bị quên lãng đang bị tiêu diệt dần bị tiêu diệt mòn do đói rét, bị bệnh trong một xóm hội tiêu thụ. Nhưng người nghèo ở đây cũng hoàn toàn có thể là đều tâm hồn đang đói khát tinh thận và trọng điểm linh bao phủ và ở kề bên chúng ta. Vẫn còn đấy đó bao trung tâm hồn sầu khổ, lúng túng không cần vì đói trang bị chất, nhưng bởi đói khát niềm tin, không được đầy đủ sự cảm thông… chỉ hy vọng có thời cơ được chúng ta mở lòng tiếp nhận họ, cảm thông, ân cần và chia sẻ với lòng bao dung. Với phần đa tâm hồn đó, chiếc họ cần nhiều lúc không yêu cầu vật chất, mà lại họ nên chúng ta, những người dân của Chúa, bằng hành động hoặc dễ dàng bằng yên ổn lặng, kiên trì để lắng tai họ với sự chân thành. Nạm nhưng, khi bọn họ cần họ giang vòng tay để đón nhận họ như bọn họ là, như người phụ thân nhân hậu, thì bởi vì nhiều lý do, song khi họ lại bịt tai, nhắm mắt và ngoảnh khía cạnh đi, thậm chí hung ác tâm hồn họ. Để rồi, khi được ánh nắng của Lời Chúa thức tỉnh, ảnh hưởng tác động và chói qua tim, bọn họ hối hận về sự sai lạc của mình, nhưng đôi lúc hối đã và đang muộn, vì gồm những cơ hội đã qua mà không khi nào trở lại…Vậy new thấy con fan chúng ta, mặc dù là những người đã tin với đang lan tỏa ý thức vào Chúa cho những người khác cũng vẫn chỉ là phần đa con fan “cực kì mong manh, muốn manh rất kì. Vày sự hy vọng manh ấy, con bạn phải núm cứng rắn: phải cố làm cho những thành trì nhân cách. Tuy thế thành trì nhân bí quyết thường chỉ được đảm bảo an toàn trong thực tại bằng địa vị nào kia ở cõi đời.”<4> cũng chính vì thế, họ mới đề xuất đến ơn Chúa và buộc phải đến nhau, bởi vị thế của chúng ta, nhân bí quyết của họ chỉ có giá trị lúc biết sống Lời Chúa vào sứ vụ. Đồng thời, trong cuộc sống thường ngày hằng ngày, mỗi chúng ta luôn biết khiêm tốn, nhẫn nại để hiểu sống bao dung, tha thứ cùng yêu yêu thương mọi tín đồ như Chúa sẽ dạy cùng nêu gương. Cùng với đó, bọn họ phải luôn cảnh giác kẻo lâm vào cảnh tình trạng bi thiết vừa đáng sợ lại vừa tội nghiệp như Blaise Pascal sẽ viết: “con người chưa phải thiên thần cũng không hẳn cầm thú, với thực rủi ro là những người dân vốn hoàn toàn có thể hành rượu cồn như thiên thần, lại hành động như rứa thú”<5>.Con bạn là hữu thể suy nhất với độc nhất, với sự tò mò, luôn luôn mòn mỏi tìm câu vấn đáp về bao gồm mình. Nhỏ người là một sinh thứ biết cười có lẽ là trong số những định nghĩa thú vị nhất. Nhưng mà thật lạ, nhỏ người ban đầu sự tồn tại của mình, ban đầu cuộc di trú đầu tiên, khi cách khỏi vùng bình yên là dạ mẹ, chưa phải bằng giờ đồng hồ cười và lại bằng tiếng khóc, trong những dấu hiệu trước tiên quyết định sự tồn tại của một con fan mới. Như thế, nói cách khác con fan cũng là một trong sinh vật biết khóc. Con fan dường như bắt đầu sự hiện tại hữu với sự tiếc nuối khi nên xa tránh lòng mẹ, để phi vào đời, đối lập với cuộc sống còn giăng mắc đầy tiếc nuối nuối với đầy nước mắt. Tiếc nuối nuối vị những khổ đau, nhớ tiếc nuối do những lầm lỡ, và chắc rằng tiếng khóc là biểu hện hoàn hảo nhất cho việc tiếc nuối của việc bỏ lỡ cơ hội, những thời cơ trong cuộc đời. Chúng ta, những con người, bí quyết riêng những người đang bước theo Thầy Giê-su, có lẽ rằng cũng rất nhiều hơn một lần cần tiếc nuối thậm chí rơi lệ vì bỏ dở những cơ hội trong cộc đời: cơ hội để yêu thương, để bao dung, tha thứ, cùng nhất là những thời cơ làm bệnh cho Tin Mừng…Những cơ hội vẫn sẽ đến và đi với nhịp đập của thời gian và sự vần chuyển phiên của cuộc đời. Thiên Chúa chắc chắn là vẫn thường xuyên hào phóng cùng không mệt mỏi trao ban cho bé người bọn họ những cơ hội, cho dù hết lần này mang lại lần không giống bị bỏ qua vì Ngài vẫn yêu thương và vẫn tồn tại niềm tin vào sự biến đổi của chúng ta. Tuy nhiên, những thời cơ sẽ mãi chỉ với cơ hội, nếu như bị bỏ dở trong nuối tiếc nuối, độc nhất là khi bọn họ không nhận biết để sửa đổi với ý thức hơn mỗi khi có cơ hội làm vinh danh Chúa và ship hàng con người. Trái lại, nếu chúng ta biết dấn ra, chũm bắt, tận dụng và hiện thực hóa cơ hội ấy theo ý Chúa muốn khi biết sống bao dung, tha thứ cùng sẻ chia, chúng ta sẽ yêu cầu những chứng nhân của Nước Trời cùng sức tỏa khắp nơi đời sống bệnh nhân của bọn họ sẽ giúp các người nhận thấy khuôn phương diện đích thiệt của Chúa Ki-tô cùng Giáo hội của Ngài. Cuộc đời vẫn và mãi được đan kết vì chưng những cơ hội, và nhỏ người, giải pháp riêng họ vẫn mải mê trên hành trình tiến về quê trời. Tuy vậy để giành được phần thưởng kếch xù ấy, mỗi ngày bọn họ luôn phải nỗ lực cố gắng sống làm thế nào để phần nhiều cơ hội, dù nhỏ nhất, sẽ không trôi qua vào sự tiếc nuối nuối. Trái lại, “ngày xưa lúc ta sinh ra kính chào đời bằng tiếng khóc, vây xung quanh đón ta là nụ cười niềm vui, cần cố sống sao khi về với đất, fan ta khóc còn ta mỉm cười,”<6> mỉm mỉm cười mãn nguyện bởi đà trả tất cơ hội cuối cùng là Nước Trời…

Medonthan- Anh chưa khi nào bắt cô làm một điều gì nhưng cô không muốn. Nhưng tất cả vẻ chính xác là tình yêu thương của hai người bình im quá. Nó yên ả như một mẫu sông nhỏ, chẳng khi nào cuộn sóng lớn. Kể ra vì vậy cũng giảm đi phần nào sự thi vị.

Bạn đang xem: Nắm bắt cơ hội trong tình yêu

*
" data-medium-file="https://i0.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hoa-medonthan.jpg?fit=300%2C188&ssl=1" data-large-file="https://i0.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hoa-medonthan.jpg?fit=1024%2C640&ssl=1" src="https://i0.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hoa-medonthan.jpg?resize=300%2C188&ssl=1" alt="phu nu va hoa" width="300" height="188" class="alignnone size-medium wp-image-6564" srcset="https://i0.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hoa-medonthan.jpg?resize=300%2C188&ssl=1 300w, https://i0.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hoa-medonthan.jpg?resize=585%2C366&ssl=1 585w, https://i0.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hoa-medonthan.jpg?w=1024&ssl=1 1024w" sizes="(max-width: 300px) 100vw, 300px" data-recalc-dims="1">

Hơn 4 năm vừa qua Hà Thương luôn nghĩ chắc chắn chẳng lúc nào cô có thể yêu ai thêm được nữa. Hình ảnh, vóc dáng, tương đối thở, thậm chí còn cả số đông tật xấu nho bé dại của Dũng cũng đều khiến cho Hà Thương mê say mê. Cô trường đoản cú thấy bản thân là kiểu bạn chung thủy, có thỉnh thoảng là cổ hủ. Đám chúng ta nói cô xinh đẹp, bao chàng theo đuổi, hà cớ gì cứ đề xuất ôm khư khư một người bầy ông mà bỏ qua mất biết bao thời cơ khác. Ngay cả khi có xác minh lấy Dũng đi chăng nữa thì cô cũng có thể có quyền à ơi một vài ba người, bởi “có mất gì đâu nhưng mà sợ”.

Nhưng sẽ là lối quan tâm đến của họ, còn Hà yêu quý không yêu thích thế. Tự khi xuất sắc nghiệp đại học, cô yêu anh còn chỉ nghĩ tới một mình anh. Thậm chí bất cứ lúc nào nhàn rỗi Hà yêu đương đều mong đợi được chạm chán người yêu. Anh em vẫn bảo cô bị “nghiện bạn yêu”, mà lại cô chỉ cười. Yêu thương nhau 4 năm chưa lúc nào cô thấy ngán cả. Bao gồm lẽ, cô cũng chỉ việc một tình yêu như vậy thôi.

Dũng giỏi và yêu cô chân thành. Anh chưa khi nào bắt cô làm một điều gì nhưng mà cô ko muốn. Nhưng bao gồm vẻ đúng là tình yêu thương của hai tín đồ bình im quá. Nó yên ả như một cái sông nhỏ, chẳng khi nào cuộn sóng lớn. Kể ra do đó cũng sụt giảm phần làm sao sự thi vị.


Ngày nhận được giấy mời họp lớp đại học, Hà mến cứ do dự mãi. đề xuất nói thật, thời đại học không có quá nhiều tuyệt hảo với cô. Tất cả chăng chỉ là 1 vài kỉ niệm vu vơ, bi thương man mác về tình ái hồn nhiên. Kể từ thời điểm cô ra trường, cũng chưa hẳn cố ý dẫu vậy lần như thế nào họp lớp cô cũng bận. Cái đó là cô vẫn luôn muốn tất cả Dũng đi cùng nhưng công việc của anh vượt bận rộn. Đi 1 mình thì Hà yêu đương ngại với cảm thấy… sợ.

– “Năm nay lớp em kỉ niệm 5 năm ngày tốt nghiệp. Mọi fan đều đi đông đủ cả, anh đi với em nhé. Ai cho đó cũng có đôi, có cặp. Em bắt buộc đi một mình được”.

– “Uhm, anh sẽ đi cùng em, mà lúc nào thế em”.

– “Thứ 7 tuần này anh ạ”

– “Thứ 7 à, vậy ko được rồi… gần như năm lớp em toàn họp vào ngày chủ nhật mà. Anh đã mong lượng, thống kê giám sát nghỉ ngày đó nhằm đi thuộc em rồi, máy 7 tuần này anh có cuộc chạm chán gỡ đặc trưng với đối tác, đúng ra là nhà nhật nhưng anh tính theo phần lớn năm cần anh đang yêu mong họ đưa lịch. Giờ bắt buộc đổi được”.


– “Vâng” – Hà Thương bi lụy tiu nghỉu mà lại cô cấp thiết trách gì anh được. Anh đã hết sức chu đáo, thậm chí còn nhớ kế hoạch họp lớp của cô để mà bố trí công việc. Chỉ tại năm nay, thấy lớp trưởng báo lại có một vài chúng ta không thể đi ngày đó yêu cầu chuyển lên sớm hơn 1 ngày cho đông đủ. Đây chưa phải lỗi trên anh.

– “Em cứ đi đi, 5 năm rồi, cũng bắt buộc gặp bạn bè cho đỡ ai oán chứ. Ko khéo quý phái năm bản thân cưới nhau, rồi dịp đó em vẫn bụng bầu vượt mặt chả đi đâu được ấy chứ” – Anh nháy mắt lém lỉnh trêu cô.

– “Để em tính đã, đi một mình, ngại ngùng lắm”.***

*
" data-medium-file="https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/08/phu-nu-medonthan5.jpg?fit=300%2C188&ssl=1" data-large-file="https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/08/phu-nu-medonthan5.jpg?fit=1024%2C640&ssl=1" src="https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/08/phu-nu-medonthan5.jpg?resize=300%2C188&ssl=1" alt="phu nu" width="300" height="188" class="alignnone size-medium wp-image-6083" srcset="https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/08/phu-nu-medonthan5.jpg?resize=300%2C188&ssl=1 300w, https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/08/phu-nu-medonthan5.jpg?resize=1170%2C731&ssl=1 1170w, https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/08/phu-nu-medonthan5.jpg?w=1920&ssl=1 1920w, https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/08/phu-nu-medonthan5.jpg?resize=585%2C366&ssl=1 585w, https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/08/phu-nu-medonthan5.jpg?resize=1024%2C640&ssl=1 1024w" sizes="(max-width: 300px) 100vw, 300px" data-recalc-dims="1">

Cuối cùng thì ngày kia đến, Hà Thương đưa ra quyết định đi cũng hầu như vì vị Dũng thúc ép. Thú thật, chuyện đi một mình đã là một cái ngại nhưng quan trọng hơn cả là cô sợ nếu gặp gỡ lại tín đồ cũ sinh sống đây, cô sẽ không biết đề nghị ứng xử thế nào khi không có anh bên cạnh.


Nghĩ lại chuyện năm xưa, cũng chẳng có gì to lớn tát, chỉ là những cái nhìn nhau vụng trộm, một cái nắm tay với lời tỏ tình đêm chia ly thời đại học. Mặc dù thế cũng bắt buộc mất thường niên trời cô mới quên được ái tình nhẹ nhàng bâng quơ đó. Nó gây thương nhớ cũng chính vì có những điều hối hận tiếc. Vậy nên giờ chạm chán lại, cô mới sợ phần đa rung hễ của tuổi đôi mươi làm trái tim mượt yếu. Cô không sợ hãi thứ tình yêu xao xuyến đó, mà lại chỉ sợ bao gồm nó khi cô đang sẵn sàng cưới Dũng.

Nhưng rốt cuộc thì cô vẫn đi, quan yếu chỉ vì chưng sợ một điều không rõ có xảy đến hay không. Cũng 5 năm rồi, cô muốn gặp lại những người bạn. Sáng sủa hôm đó, bởi vì cứ do dự mãi trù trừ mặc bộ nào nên Hà Thương đến dự cuộc họp lớp muộn. Cô không thích gây chú ý bằng phương pháp này nhưng fan tính không bằng trời tính.

Xem thêm: Tổng hợp 6 cách trị mụn tuổi dậy thì hiệu quả nhất ở tuổi dậy thì

Khi cô đến, mọi người đã râm ran rỉ tai cùng nhau. Từng tốp, từng tốp hân hoan trò chuyện, thi thoảng lại sở hữu vài tiếng “rú” lên vui nụ cười khi thấy được diện mạo mới của nhau. Hà Thương bẽn lẽn bước vào, cô cảm xúc ngại khi mình là người cuối cùng xuất hiện:

– “Chào Thương… mến vào đi chứ, bữa tiệc sắp ban đầu rồi”

Không buộc phải quay lại, cũng không cần thiết phải phỏng đoán tốt nghĩ ngợi, cô biết chính là ai. Các giọng nói này, tưởng như 5 năm có thể làm tan đổi thay đi được nhưng thực tiễn không phải. Nó vẫn ấm cúng như mẫu ngày Nghĩa thì thầm vào tai cô nói lời yêu. Nhị má cô đỏ ửng. Cô sợ nhất là phút chốc này với thật tệ là này lại đến sớm hơn nghĩ.


Nét phương diện của Nghĩa khá trùng xuống:

– “Uhm, đúng là Thương vẫn vậy. Thôi mình vào đi”

Hà thương hiểu câu nói đầy ngụ ý đó của Nghĩa. Có vẻ như anh vẫn trách cô vì chưng cái sự yếu đuối và hèn nhát không dám xác nhận điều mình nghĩ. Chẳng bắt buộc năm xưa cũng chính vì sự trốn kiêng này nhưng cuộc tình của mình không thành?

Bữa tiệc ra mắt khá vui, mọi fan cười nói suốt. Nghĩa trưởng thành và chững chạc hơn xưa. Khuôn mặt của anh đẹp và thu hút. Hà Thương quan sát trộm Nghĩa và miên man suy nghĩ về phần nhiều gì đang qua của tháng ngày sinh viên.

Ngày đó thương yêu thầm Nghĩa nhưng gần như gì cô rất có thể làm là đứng trường đoản cú xa trộm chú ý anh. Còn Nghĩa, chàng trai luôn tếu táo bị cắn dở với tất cả mọi người, ngoài cô. Anh luôn có một sự nữ tính nhưng lại giữ khoảng cách đến kì lạ. Ở cái tuổi đó, hay những cô vượt khờ hay những cô còn quá ngây thơ đề xuất không thể gọi nổi cảm xúc Nghĩa dành riêng cho mình là gì. Vì sao anh có thể thoải mái vui đùa bên những người bạn khác giới khác nhưng luôn luôn giữ khoảng cách với cô?


Vì những suy xét đó cơ mà ngày phân tách tay, khi Nghĩa nói lời yêu cùng hỏi cô rằng: “Thương yêu tôi đúng không?”, Thương sẽ chối bay, chối biến. Cô cũng trả lời y như cách từ bây giờ vậy. Kể từ đó, Nghĩa ngắt liên hệ với cô. Trong cả 4 năm họp lớp cô không hề đi bởi sợ gặp lại Nghĩa.

– “Thật quá bất ngờ khi lại có thể chạm chán hai người lúc này đấy. Gặp chúng ta đúng là tương đối khó quá. Phải đến 5 năm, Nghĩa và Hà Thương mới đi họp lớp ấy nhỉ”

Cậu lớp trưởng đứng gần nơi hai người bắt đầu câu chuyện. Cả Hà Thương cùng Nghĩa đa số ngạc nhiên, họ ngần ngừ rằng tín đồ kia cũng tương tự mình. Cả hai hoảng loạn ra mặt:

– “Uhm, tại mình bận quá” – Nghĩa cùng Hà yêu quý đồng thanh nói.

Sự vô tình này khiến cả đám các bạn cười như vớ bở còn nhì nhân vật chủ yếu thì khía cạnh đỏ tía tai.


– “Gớm, anh, chị đúng là hợp nhau. 5 năm rồi mà lại vẫn đồng thuận quá. Giá nhưng ngày đó hai đứa yêu thương nhau, gồm phải bây chừ chúng tôi được nạp năng lượng cỗ cưới rồi không?” – Cậu lớp trưởng lại tếu táo.

Câu nói nghịch này thực sự nguy nan với sự ao ước manh của Hà Thương. Gương mặt cô tự ửng đỏ gửi sang tái mét, hai con mắt ầng ậc nước, tay cô run run… Sự biến hóa này của Hà Thương khiến Nghĩa nhấn ra, chàng trai chuyển chủ đề ngay tắp lự.

Mọi tín đồ bị cuốn vào mẩu chuyện hài của Nghĩa. Anh vẫn như ngày xưa, cả đám chẳng lúc nào có thể bóc tách ra khỏi sự thu hút của Nghĩa. Còn Hà Thương, cô âm thầm lặng lẽ ngồi ở một góc, nghe Nghĩa nói và nghe đám các bạn cười.

Gần 7h tối, bữa tiệc tàn, gần như người nhanh lẹ ra về. Người nào cũng bận với gia đình… Hà Thương bước vào toilet để rửa mặt trước khi về. Cơ hội này, đám bạn chắc rằng cũng đang về hết. Thực tế cô trốn vào đấy là để chưa hẳn khó xử khi nói lời chào thân ái với Nghĩa. Cô định bụng khi toàn bộ về hết, cô đang về.

Hà Thương bước ra ngoài, bất ngờ có bàn tay kéo cô đi thật táo tợn ra một góc của khu sinh thái xanh nơi tổ chức triển khai buổi liên hoan. Sự kiên quyết và cứng rắn của đôi bàn tay ấy khiến Hà yêu quý vừa lo lắng vừa hồi hộp.


Nghĩa đẩy cô phụ thuộc vào một góc tường hoa và bắt đầu hôn. Hà yêu mến cũng không hiểu nổi bởi vì sao cô lại im lặng làm cho Nghĩa có tác dụng thế. Cô cũng trở nên cuốn vào nụ hôn cuồng nhiệt đó. Cô đứng buông xuôi đôi tay, mặc mang đến Nghĩa ôm ghì mang mình cơ mà hôn. Ráng rồi cô cũng khẽ gửi bàn tay lên bao bọc lấy cổ anh. Có cảm giác, cô đang mong mình là Hà yêu mến của 5 năm trước, một Hà Thương ko phải tình nhân Dũng bây giờ.

Nụ hôn kéo dãn không tưởng, anh rời vứt làn môi cô vào mê dại:

– “Em nói đi, ngày kia em cũng yêu thương tôi đúng không?”

– “Vâng, em yêu thương anh”

Nghĩa bật cười, thú vui có gì đó chua chát:


– “Em tệ quá. Tại sao 5 năm ngoái em không thú dấn điều này. Nguyên nhân em lại lắc đầu lời tỏ tình của tôi? trên sao hiện thời em không che nhận và lại thừa nhận. Em cứ thích làm cho tôi đau đúng không”

– “Thương… Thương…”

*
" data-medium-file="https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hon-medonthan.jpg?fit=300%2C188&ssl=1" data-large-file="https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hon-medonthan.jpg?fit=1024%2C640&ssl=1" src="https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hon-medonthan.jpg?resize=300%2C188&ssl=1" alt="hôn" width="300" height="188" class="alignnone size-medium wp-image-6863" srcset="https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hon-medonthan.jpg?resize=300%2C188&ssl=1 300w, https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hon-medonthan.jpg?resize=1170%2C731&ssl=1 1170w, https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hon-medonthan.jpg?w=1920&ssl=1 1920w, https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hon-medonthan.jpg?resize=585%2C366&ssl=1 585w, https://i2.wp.com/vietdragon.edu.vn/wp-content/uploads/2015/09/hon-medonthan.jpg?resize=1024%2C640&ssl=1 1024w" sizes="(max-width: 300px) 100vw, 300px" data-recalc-dims="1">

Nghĩa lại hôn cô và ngăn chặn lời biện minh ấy. Yêu thương ngây bất tỉnh nhân sự thả hồn mình vào nụ hôn sâu tận vào tim ấy. Cô bỏ mặc mọi cảm hứng bình lặng khi mặt Dũng nhằm theo xua đuổi thứ xúc cảm mơ hồ này.

Lần này, còn lâu dài hơn lần trước, Nghĩa rời quăng quật bờ môi, hai con mắt anh sầu thảm:


– “Em tàn nhẫn thật đấy. 5 năm ngoái tôi đã bắt buộc khó khăn tương đối nhiều để nói yêu em, cũng chính vì em là một trong những cô đái thư nhỏ nhà nhiều còn tôi chỉ cần gã trai tỉnh lẻ. Đám chúng ta có thể thấy tôi từ tin, lôi kéo nhưng thực tình trong lòng tôi khôn xiết sợ. Tôi sợ tôi ko xứng cùng với em. Tôi đành rằng liều với chính mình vì chưng tôi sợ còn nếu không nói, tôi đang mất em. Nhưng chung cuộc thì em từ bỏ chối… Tôi biết, em không ghẻ lạnh với tôi mà lại sự khoác cảm khiến tôi không có gì đủ trẻ trung và tràn trề sức khỏe để ở bên em”

– “Thương xin lỗi… ngày đó, yêu thương cũng yêu…”

Nghĩa đưa ngón tay bỏ trên bờ môi của Thương:

– “Đủ rồi mà… Tôi hiểu là được, em chớ nói ra… giờ đồng hồ thì lúc về, em hãy từ chối mọi trang bị về tôi với anh ấy nhé. Hãy nói họ chẳng là gì cả. Hãy kể mang đến anh ấy nghe về cuộc họp lớp nhí nhố cùng với đám bạn. Nhưng… đừng nói cùng với anh ấy về tôi. Coi như, họ là người tình một ngày. Gần như thứ cùng với tôi cầm cố là đủ rồi. Tôi vẫn nhớ em nhiều lắm tuy thế tôi thật lòng ao ước em hạnh phúc”

Nghĩa khẽ đụng lên môi Hà thương một nụ hôn tạm biệt. Anh lầm lũi bước đi, càng lúc càng xa Hà Thương. Giả dụ là 5 năm trước, chắc chắn cô sẽ đuổi theo mà ôm anh từ vùng phía đằng sau để mà níu kéo. Nhưng mà giờ Hà yêu thương thấy mình ko được phép. Bởi vì có một tín đồ khác đang âm thầm giữ cô lại.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *