Quán Nhậu Có Em Út & Dj Nhạc Sàn Địa Bàn Khét Tiếng Cư Xá Bắc Hải

Đường D2, D5 ở trong phường 25, quận bình thạnh được dân chơi sài thành mệnh danh là “phố thác loạn”. Những nhà hàng, tiệm xá không rầm rĩ mà chuyển động đóng kín đáo trong chống lạnh, em út ship hàng thiếu vải.

Bạn đang xem: Quán nhậu có em út

Dịp cuối tuần, sau chầu nhậu, Linh, đầu mối cung cấp vải lớn nhất ở quận Tân Bình rủ đám các bạn xuống quận bình thạnh kiếm chút lanh tanh giải khuây. Theo Linh thì em út làm việc các nhà hàng quán ăn nằm trê tuyến phố D2, D5 siêu xinh, dễ thương, chiều khách hết ý. Mua sắm làm ăn, xúc tiếp với các bạn hàng yêu cầu Linh liên tiếp ghé thăm, một vài quán biến hóa mối ruột của anh chàng lắm tài nhiều tật.

KY8Ys96Q" alt="*">

Những quán ăn nằm trên tuyến đường D5 với bề ngoài rất thông thường nhưng phía bên trong là gần như trò ăn chơi thác loạn. Ảnh: Công an TP HCM.

Đường phố vừa lên đèn cũng chính là lúc các nhà hàng với những tên thường gọi mỹ miều, ship hàng các “món ăn đặc sản Á - Âu” bật đèn mời chào. Có nhà hàng nằm lấp lửng sau hàng cây, tinh mắt chú ý mới thấy. Nhiều quán trưng bảng biển to tướng, nằm san cạnh bên thành một dãy. Nhóm của Linh ké vào cửa hàng có cái tên hương đồng gió nội nằm giữa ngã tứ đường D2 và D5. Chú ý bề ngoài, căn nhà một bệt 4 lầu chẳng cần quán ăn, công ty hàng thông thường bởi “thực khách” ra vào lặng lẽ, không có cảnh nhà hàng siêu thị nhộn nhịp, quan trọng tầng bệt chẳng có ghế bàn, nơi sản xuất như hay thấy.

Mới bật chân phòng xe, đã bao gồm hai ba bảo đảm an toàn mặt mày rất lớn chạy ra bố trí chỗ để. Những cái xe vào đó đều được tảo đuôi vào trong, bít chắn hải dương số siêu kỹ. Út Ráng nói chuyện giải thích: “Làm vậy để mấy cô vợ hay người quen của các ông anh bao gồm đi ngang qua cũng khó nhận ra, nhậu nhẹt hò hét mang đến thoải mái”.

Bốn khách hàng được một thống trị dẫn vào hộ gia đình sực mùi rượu bia, nước hoa phải chăng tiền. Mặc dù theo quy định cửa ra vào phải làm bằng tấm kính vào suốt, rất có thể nhìn rõ bên trong, độ sáng đảm bảo, ko lờ mờ, huyền ảo, thế nhưng cửa phòng chỉ bao gồm tấm cửa ngõ kính nhỏ dại bằng nhị bàn tay, bị tấm riđô giăng kín, ánh sáng lù mù chẳng quan sát rõ. Chưa kịp ngồi ấm chỗ, cô làm chủ xinh đẹp sẽ cho gọi 10 nhân viên cấp dưới nữ ăn mặc hở hang, khêu gợi đứng xếp hàng nhằm khách lựa chọn.

Để tỏ vẻ “đại gia”, Linh đến tất thảy 10 em ngồi ở trong bàn phục vụ, tuy nhiên nhóm chỉ có bốn khách. Chẳng bắt buộc bảo, thanh nữ thì xé khăn lạnh dìu dịu lau mặt đến khách, thanh nữ bật bia bôm bốp, rót ập vào những mẫu ly đã vứt đá sẵn. Lần chần tửu lượng khách cầm nào, tuy nhiên một nhân viên cấp dưới nam bê lên thùng Heineken rồi trút ào vào chiếc thùng đá ướp lạnh bên cạnh. Quảng bá là quán ăn với những món nạp năng lượng “hương đồng gió nội”, “đặc sản Á- Âu” nhưng thực tế chỉ vài nhỏ mực khô, hoa quả hay bao gồm chăng chỉ là đĩa mì gói xào bò nếu khách có nhu cầu.

ZSBf
Vw_6_w" alt="*">

Áo nhưng giống như chiếc “yếm” quàng lên người cho gồm lệ. Ảnh: Công an TP HCM. 

Là phái chị em chân yếu tay mượt nhưng các tiếp viên đúng là đệ tử chân truyền của “lưu linh”, chỉ vài mẫu cụng ly đã mất lon bia. Giờ hát hò rôm rả, tiếng “dô dô” ầm ầm, khách cùng tiếp viên “quyện” vào nhau như vùng không người. Trong bộ quần áo cũn cỡn, tiết kiệm ngân sách và chi phí vải không còn sức, các thiếu nữ uốn éo phô bày sát như cục bộ “tòa thiên nhiên” trước đôi mắt thực khách.

Cô nhân viên cấp dưới tên Phượng (23 tuổi, quê Mỹ Tho, chi phí Giang) mang đến hay tất cả nhân viên vào đây đều bị chủ nhà hàng quán ăn bắt ăn mặc như vậy, nếu không đồng ý thì bị xua đuổi đi địa điểm khác. Mới chừng 30 phút, một két Heineken đã có được uống sạch, thùng lát-xê lại được đổ đầy thêm bia. Nếu để ý sẽ thấy lúc rót bắt đầu được nửa lon bia thì có nhân viên cấp dưới đã vứt lon vào thùng ướp lạnh mặt cạnh, cốt làm thế nào khách uống càng những càng tốt. Là khách hàng quen và phú quý nên Linh không những được những nhân viên nàng bu quanh giao hàng nhiệt tình, mà ngay tất cả nữ cai quản nhà mặt hàng cũng lên “chung vui”.

Đang ăn nhậu hát hò, đột nhiên một nàng mang tên Trà My với toàn thân bốc lửa nhảy vào lòng khách hôn hít, rờ rẫm khắp người. Thấy khách e ngại, Linh ké tai nói nhỏ “mấy ông cứ vô tư đi, đấy là quán thân quen mà. Nếu có nhu cầu qua đêm trung khu sự cùng với em làm sao thì xin số năng lượng điện thoại, túi tiền phải chăng”.Chỉ vài giờ đồng hồ trôi qua, bia đã xếp ck thành từng lớp. Từ nhạc đồng quê, bỗng chuyển lịch sự nhạc sàn, ánh đèn mờ ảo, khách và những đào như bị kích thích, ôm nhau nhảy đầm múa loàn xạ. Mặc dù miệng hát, tuy nhiên tay các vị khách vô tư “du lịch” khắp người những cô gái, cô nào tỏ ý phản bội đối ngay tức khắc bị cái nhìn cảnh cáo sắc lẹm của quản ngại lý.

Một con gái có mái đầu bồng bềnh, khuôn hình nẩy nở chợt nhảy xổ lên bàn, đưa tay bật tung khuy áo, trình diện lồ lộ trước khía cạnh khách. Theo cai quản tên Hà thì đó là màn bay y sexy, chỉ ship hàng khách quen, nhưng đề xuất chịu tốn kém. Cô gái chừng đôi mươi tuổi thương hiệu Mơ không lành bệnh uốn éo mời mọc, kích động khiến các vị khách reo hò, vui miệng như lạc vào “khu đèn đỏ” làm việc Patpong (Thái Lan), Geylang (Singapore) tốt mãi tận xứ trời Tây xa xôi như thế nào đó. Không giới hạn tiết mục thoát y nóng bỏng, quản lý còn khuyến khích Mơ màn biểu diễn những trò “độc” nhưng không hề thua kém thô thiển, tục tĩu.

OK9qmj
Am8XEOjwt27A" alt="*">

Giới thiệu nhà hàng quán ăn với “các món ăn Á-Âu” nhưng lại chỉ có món... Trái cây và em út. Ảnh: Công an TP HCM.

Tiếp viên Mây (quê Định Quán, Đồng Nai) đến hay những cô vào chỗ này đều được chọn lựa kỹ càng, đặc biệt số đo ba vòng không thua kém tín đồ mẫu, chiều cao phải thật lý tưởng. đồng ý hầu hạ, nâng niu khách mà lại tiếp viên không được bên hàng chia sẻ “lợi nhuận”, nếu gồm thì cũng chẳng xứng đáng bao nhiêu. Được hỏi đem tiền đâu đưa ra tiêu, Mây đậy miệng, áp dịu vào người khách: “Thì trông vào chi phí bo của mấy anh đấy, không nhiều thì vài ba trăm, nếu thương tình thì xộp hơn. Như anh Linh, các lần vào đây là tụi em sướng không còn xẩy do anh bo cực kỳ đẹp”.

Đa số tiếp viên khôn xiết trẻ, trường đoản cú 18 cho 24, nhưng cũng có cô không đủ tuổi thành niên. Mỗi ngày có hàng chục lượt khách hàng vào quán ăn uống chơi phải nhiều đào phải phục vụ liên tục, phương diện mày phờ phạc vị mất ngủ, có bạn vì uống rượu và bia trong thời gian dài dẫn mang lại đau dạ dày, gan...Buổi thác loạn kết thúc khi đồng hồ điểm thanh lịch ngày mới. Linh loạng choạng đứng lên rút cọc chi phí trong túi ra bo cho từng em. Nhận được số tiền tương đối “sộp”, em nào cũng mặt mi hớn hở, miệng mỉm cười tươi như hoa và luôn nhớ ghi số điện thoại thông minh cho từng vị khách nếu cần fan “tâm sự”.

Theo không ít người dân ngụ phường 25, quận Bình Thạnh, thì các quán ăn “phục vụ các món ăn uống Á - Âu” trên hai đường D2, D5 này đang tồn trên từ lâu, vươn lên là tụ điểm nhức nhói về tệ nạn xã hội. Đặc biệt có nhà hàng còn ở ngay gần ĐH Giao thông vận tải đường bộ TP HCM khiến cho tình hình bình an trở cần phức tạp, ảnh hưởng đến học tập tập, làm việc của sinh viên.

">Lũ về, hồ hết cánh đồng đầu mối cung cấp trắng xóa như biển nước.Đường từ bỏ thị xã Cao Lãnh lên Hồng Ngự, Tân Hồng ngấp nghé nước vỗ óc ách 2 bên.


*

- bè cánh về, phần nhiều cánh đồngđầu mối cung cấp trắng xóa như biển nước. Đường trường đoản cú thị xóm Cao Lãnh lên Hồng Ngự, Tân
Hồng mấp mé nước vỗ óc ách 2 bên. Tín đồ dân chạy bằng hữu dựng lều bạt kín đáo 2 bên đườnglàm địa điểm trú tạm đợi khi nước rút. Nhiều quán rượu ôm cũng bồng bềnh trong mùa lũđể tìm sống…

Mấy quán rượu ôm không tên ởngã ba An Long thuộc huyện Tam Nông thức giấc Đồng Tháp không thể rộn ràng ì xèo nhưdạo trước nữa bởi nước dơ lên cao, người nào cũng bận rộn chạy lũ.

Các em út cũng ngáp ngắnngáp dài bởi vì ế khách. Mấy thùng bia công ty quán để trong góc nằm bi đát thiu lặng lẽ.Gái bia ôm có khá nhiều em ghiền bia nhưng lại chẳng dám uống bởi vì tiền đâu nhưng mà trả. Vớilại những em thân quen uống “ăn theo” khách sẽ được trả chi phí chứ có lúc nào phải móctiền túi trả đâu?

Xe công ty chúng tôi vừa giới hạn lại,mấy em mừng rỡ, nôn nả chạy ra đón, mồm mồm em nào thì cũng dẻo quẹo : “Trờiơi, mấy ông chồng của em đi đâu mất tiêu giờ bắt đầu thấy khía cạnh zậy?”. Dù từ thưở chasinh chị em đẻ cho tới giờ new biết phương diện nhau, tuy nhiên em nào cũng làm như thân thiện tựkiếp trước vậy.

Đêm “ăn chơi” bên trên đồngnước nổi

“Căn phòng” vách lá, sànnhà bởi tre nằm ở cọc đóng góp xuống bờ kênh, mùa nước này nước lên óc ách dướichân, dịch chuyển một bước, sàn tre kêu cọt kẹt.

Phía sau mấy bụi điên điểnxào xạc mỗi khi những cơn gió đuổi nhau chạy qua. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên nhấtlà trong góc nhà có mấy loại lu (giống như mẫu chum ở miền Bắc) đựng đầy cá. Luthì đựng cá lóc, lu thì đựng cá linh, lu thì cá rô…

Lu đựng con cá quả nước văngtung tóe, cá quẫy đấm đá nước ồm ộp. Gần đấy là mấy bao lúa cột hờ bởi dây chuối…

Cuộc sống bạn miền Tây trong mùa nước nổi - Ảnh SGTT

Một em thò tay vào bắt 2con cá quả to xuống chái phòng bếp đập đầu đun nấu cháo. Khoảng tầm chừng 20 phút sau trên sàntre đã bày biện la liệt dĩa cá, tô cháo, rổ rau, bông súng…

Đoàn cửa hàng chúng tôi 4 người ngồiquanh, 4 cô cấp tốc nhảu chen vào thành từng cặp, xưng cùng nhau là “vợ chồng”!.Thế là “tình mếm mộ thương” bắt đầu. Bia, mồi vào, lời ra. Gió ngoại trừ đồngnước thổi vào, non lạnh.

Tuy nhiên, đàn muỗi “quấyrầy” vô cùng. Một anh bạn trong đoàn đang ôm ghì “vợ” tìm mẫm thì bị con muỗi đốt chomột phát tức thì má. Chắc hẳn rằng đau lắm nên chàng trai phải rút tay ra vỗ vào khía cạnh cái“bép”, chửi thề: “Đ.M, làm mất hứng!”.

Tiếng cười vang lên. Một emcó “kinh nghiệm”, nói: “Cứ hết mình đi “chồng” thì đàn muỗi chịu thua!”. Chúngtôi chẳng đọc gì cả, hỏi, một “em” đưa ngón tay lên miệng: “Chút nữa biếtliền!”. Những “thị vợ” cười cợt nắc nẻ.Bạn đang xem: long dong phố "bia ôm" em út tay vịn khét tiếng sài gòn

Quả thực, lát sau loài muỗi đãbớt đi nhiều. Lan, tên của một “thị vợ” giải thích: “Thấy chưa các huynh,muỗi khoái bạn lạ, những huynh mới tới buộc phải chúng tấp vào chích. Tiếng uống bia vàongười, tụi nó lại quen mùi đề nghị bớt chích nữa! Dô đi”.

Tùng, người đi chung đoànchúng tôi tuyên bố: “Giờ “đèn nhà ai nấy sáng sủa nhé!” rồi quay qua ôm “vợ” nói:“Vợ chồng” mình triệu tập vào “chuyên môn” nhá!”. “Vợ” Tùng mỉm cười hi hí, hưởngứng….

Xem thêm: Mc, ca sỹ, tổ chức tiệc cưới, sự kiện chuyên nghiệp hà nội, kịch bản dẫn chương trình đám cưới hay nhất

Tùng kê tai nói nhỏ, “vợ”Tùng đơ nảy bản thân lên: “Hổng được anh ơi, có nơi nào đâu mà lại “làm”! Tùngnhìn quanh, tòa nhà sàn trên mặt nước đựng đoàn công ty chúng tôi và các thiếu nữ này đãchật lắm rồi.

Một chiếc phòng bếp phíadưới chỉ đủ đường đi để nấu ăn nướng. Tùng tặc lưỡi, nuối tiếc rẻ. “Vợ” Tùng an ủi: “Ráng mang lại sáng mai anh nhá!”. Tùng há hốc mồm: “Kỳ vậy? Sao buổi tối không“làm” mà lại “làm” vào ban ngày?”. “Vợ” Tùng: “Ban ngày thấy đường mình đi ramấy trụ điện bao gồm gò khu đất cao, giờ trời tối thui, ra đó rắn cắm chết…”.

Chúng tôi kêu trời! Một côkể: “Mấy anh không phải dân ở chỗ này nên tụi em không đủ can đảm đưa xuống xuồng ra mấybụi điển điển. Do mấy hôm trước cũng có thể có ông khách hàng ở tp xuống, ghé quabuổi tối. Ăn nhậu kết thúc đi xuống xuồng cùng với em. Ông “làm” quá, xuồng lật, ổng rơixuống nước, tụi em yêu cầu mò một hồi mới vớt lên. May nhưng ổng không chết. Tụi emhết hồn, hổng dám “đi” bên dưới xuồng với khách từ tp nữa… Mấy anh mà tất cả bềgì, tụi em tiêu…”. Hóa ra là vậy!

Tôi con quay qua chọc “vợ”: “Mấy em ở đây chắc kiêm nghề chào bán cá hay sao mà lại trữ cá những dữ vậy?”. “Vợ”tôi mỉm cười: “Bí mật, hổng nói đâu!”. Căn vặn rứa nào cô ta chỉ cười cợt màkhông tiết lộ gì cả…

Bí mật trong đêm đồngnước nổi

Đêm đó, ẩm thực ăn uống no say,chúng tôi lan ra ngủ lại quán, nằm trong sàn tre trải mẫu chiếu độ ẩm ướt. Tôi vốntửu lượng kém, yêu cầu vật vã lăn qua lăn lại ko ngủ được.

Bỗng có tiếng mái chèo khuanước mỗi một khi một gần. Cùng một giờ đồng hồ “kịch” dưới chân cột nhà. Tiếng lũ ông vọnglên: “Lan ơi…”.

Tiếng cô nàng càu nhàu: “Mới ngủ được chút lại gọi…” với tiếng bước đi đi ra sàn nước bằng tre saunhà.

Nhiều cô gái miền Tây lựa chọn nghề bia ôm, sở hữu vui mang đến khách vì cuộc sống bức bách ở quê nhà - Ảnh minh họa

Tôi nhảy dậy, cách nhẹ theo,lắng tai nghe. Giờ đồng hồ cô gái: “Cha nội ơi, hết nơi rộng (chứa) cá rồi! Chơikiểu này chết tui mất!”.

Tiếng người bọn ông: “Thông cảm đi cơ mà cưng. Mùa nước làm những gì có tiền!”. Cô nàng bước xuống xuồng,mái chèo khua nước, chiếc xuồng lui ra rồi mất hút vào láng đêm.

Tôi căng mắt nhìn theo, mắtquen dần phải thấy mờ mờ. Ánh sao khuya lấp lánh lung linh trên đồng nước. Đom đóm cất cánh lậplòe dọc mấy đám điển điển bên trên đồng nước…

Lát sau mẫu xuồng quaylại, cập mũi vào sàn nước, cô gái bước lên. Cô lấy mẫu thau gửi xuống, ngườiđàn ông xúc mấy bé cá vào thau.

Cô gái làu bàu: “Cá rẻthúi, bán tốt mấy đồng…”. Giờ người bọn ông trả lả: “Chịu cạnh tranh làm khôđể đấy, nước rút bán có mức giá lắm à nghe!”.

Cô gái thở dài: “Riếtrồi đơn vị này sập vày rộng cá và chứa lúa!”. Cái ghe lại quay mũi lấn sân vào đồngnước bàng tệ bạc ánh sao trời.

Chợt thấy tôi đứng phíasau, Lan (tên cô gái) đơ mình: “Hú hồn hú vía, giờ này sao không ngủ màđứng đây!”.

Tôi rít điều thuốc nhưng chẳngbiết trả lời thế nào trong yếu tố hoàn cảnh này. Cô nàng đem thau cá đổ vào lu, cù raxin tôi điếu thuốc, rít một hơi dài: “Mùa nước nổi tụi này kẹt lắm anh ơi.Khách phương xa thì ít, nhưng khách ngay gần hổng bao gồm tiền. Mấy ổng mang đến đây trả bởi cá.Có ông chở theo mấy giạ lúa “thanh toán”, gồm chết tụi em không?”.

Theo lời tâm sự của Lan,các cô bé bia ôm vào quán đều sở hữu hoàn cảnh oái oăm khốn khổ new sa vào “nghề”này. Lan quê sống Tân Châu, bên đó sông Tiền, ở trong tỉnh An Giang. Quăng quật chồng!

“Vì sao?”. Lan ngậm ngùi:“Lấy nhau đẻ đưa bé mà chồng em triệu chứng nào tật nấy, nhậu nhẹt tối ngày. Nhỏ emsanh ra, em nằm mà không tồn tại cơm ăn. Ck cứ theo các bạn bè, có tác dụng đồng nào nướng vàorượu rồi gái. Tất cả hôm em nên đi xin cơm hàng làng ăn để sở hữu sữa cho con bú. Khóchết nước đôi mắt anh ạ. Em đưa ra quyết định gởi bé về nước ngoài rồi đi làm.

Ban đầu xin vào phụ quáncho ngay gần nhà nhằm vài ngày trở về viếng thăm con. Bà công ty thấy em được, xếp ra ngồi bàn tiếpkhách… dần dần thành ra như thế này anh ạ! Em mới trở lại thăm con mấy hôm trước, muacho nó được vỏ hộp sữa, giữ hộ má em không nhiều tiền”.

Tôi vẫn nghe nhiều lời thanthở của các thiếu nữ trong quả đât bia ôm đầy rẫy như nấm, nhưng đó là lần linhcảm của tôi mách bảo cô đã nói thiệt lòng. Từng lời nghẹn ngào ứa ra từ bỏ trái timhéo quắt vì chưng những xấu số phũ phàng của một kiếp người.

Chuyện của Lan nhắc mỗi lúcmột thêm cay đắng, nghẹn ngào: “Má của em cũng khổ vì cha em. Em còn lưu giữ hồiđó nuôi được nhỏ heo, cha đi nhậu thiếu thốn tiền về vác bao cám má mới mua chịu vềchưa kịp mở, má chạy theo giữ lại, van vỉ ba. Ba quay trở về đạp má bổ lăn quayra đường, vác đi chào bán lấy chi phí uống rượu. Heo lớn, chưa kịp kêu lái, bố về bắt bỏvào bao, vác đi.

Má sụp xuống lạy ba, emcòn lưu giữ như in lời má: “Ông ơi, ông không thương tôi thì thôi, xin ông hãythương mang mấy đứa con!”, bố đạp má một cái rồi vác heo đi mất.

Lớn lên rước chồng, chồngem càng ngày càng giống ba em, em sợ hãi rồi đời em và con em mình cũng như má em ngày xưa.Đàn ông xứ này nhậu dữ vậy anh ạ, bên tan cửa nát khoác kệ! May rộng là em mới tất cả 1đứa con, buộc phải thoát ra kiếp làm vk như má em khi còn kịp”…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *