Xem Phim 50 Sắc Thái Phần 2 Full Không Cắt, 50 Sắc Thái

_Tôi đã sinh tồn qua ngày thứ tía thiếu vắng tanh Christian, cùng qua ngày thao tác đầu tiên. Đó quả là 1 trong sự xao lãng vô cùng đúng lúc. Thời gian cứ vùn vụt trôi đi vào một đám mờ mịt những gương mặt mới, những quá trình phải làm, và cả Jack Hyde. Jack Hyde... Anh ta mỉm cười với tôi, hai con mắt xanh lấp lánh lung linh khi khom xuống bàn chỗ tôi có tác dụng việc.“Làm tốt lắm, Ana. Tôi nghĩ họ sẽ thành một đội nhóm ra trò đấy.”Chả đọc sao tôi cũng thế cong môi lên đến giống một nụ cười.“Nếu anh thấy không phiền, tôi xin phép về trước,” tôi lí nhí. “Tất nhiên, đang năm rưỡi rồi mà. Hẹn gặp gỡ cô sau này nhé.”“Chúc ngủ ngon, Jack.”“Chúc ngủ ngon, Ana.”Tôi rước túi xách, mặc áo vào rồi tiến về phía cửa. Cách ra ngoài, tôi hít một khá thật sâu khoảng không gian Seattle chiều muộn, tuy thế nó không đậy đầy được sự trống trống rỗng trong lồng ngực tôi, sự trống trống rỗng đã hiện hữu từ sáng đồ vật Bảy, một hố sâu khổ sở nhắc tôi nhớ về sự mất non của mình. Tôi lê cách về trạm xe bus, đầu cúi xuống, ánh mắt chằm chằm xuống chân. Tôi đang sinh sống mà chẳng còn mẫu Wanda yêu thương dấu, dòng Beetle thân thương... Hay là loại Audi.Tôi đóng sầm cái ý nghĩ đó lại tức thì lập tức. Không. Đừng suy nghĩ về anh ta nữa. Tôi hoàn toàn có thể mua một loại xe bắt đầu đủ tử tế - tất nhiên rồi. Anh ta cũng chẳng quá hào phóng đâu. Ý nghĩ về ấy làm miệng tôi đắng ngắt, dẫu vậy tôi gạt nó đi, nuốm giữ cho trung tâm trí mình vô cảm cùng trống rỗng không còn mức bao gồm thể. Tôi thiết yếu nghĩ về anh ta. Tôi không thích lại nhảy khóc lần nữa, nhất là khi đang đi bên cạnh phố chũm này.Căn chống trống không. Tôi nhớ Kate và tưởng tượng ra cảnh cô ấy đã nằm nhiều năm trên một bãi tắm biển ở Barbados, nhấp một ly cocktail mát lạnh. Tôi nhảy chiếc ti vi màn hình hiển thị phẳng để có tiếng động tủ đầy không khí và mang đến tôi cảm giác có một người bạn ở cùng, tuy vậy tôi ko nghe hay quan sát vào nó. Tôi chỉ ngồi đó, ngây fan nhìn đăm đăm vào tường ngăn gạch. Tôi bị kia liệt mất rồi. Tôi chẳng cảm thấy gì kế bên nỗi đau. Tôi phải chịu đựng điều này bao lâu đây?
Tiếng chuông cửa rè rè làm cho tôi giật mình thức tỉnh khỏi cơn sầu não, tim tôi xong một nhịp. Ai vậy nhỉ? Tôi ấn nút hệ thống liên lạc.“Có bưu phẩm gửi đến cô Steele.” Một giọng nói đều đều kỳ cục chứa lên, cơn thuyệt vọng ào qua tôi. Tôi bơ phờ lê bước xuống lan can và thấy một cậu trai trẻ đang đứng dựa vào cửa trước, miệng nhai kẹo gôm chóp chép, tay bê một hộp những tông to tướng. Tôi cam kết nhận món sản phẩm rồi sở hữu nó lên phòng. Dòng hộp to bự bố mà lại nhẹ hều. Bên phía trong là nhị tá hoa hồng trắng cuống dài cùng một tấm thiệp.Chúc mừng ngày làm việc đầu tiên của em.Tôi ước ao là nó ra mắt suôn sẻ.Và cảm ơn về quy mô chiếc tàu lượn. Món quà thật là ý nghĩa.Nó đã có một vị trí trọng thể trên bàn thao tác làm việc của tôi.Christian
Nhìn chằm chặp vào tấm thiệp được tấn công máy, hố sâu vào lồng ngực tôi như càng lẩn thẩn miệng thêm. Hẳn là trợ lý của anh đã gửi nó rồi, chứ Christian lẽ nào quan tâm. Ý nghĩ đó thật nhức đớn. Tôi coi xét đầy đủ bông hồng - chúng tuyệt đẹp nên tôi không nỡ quẳng toẹt chúng vào thùng rác. Một biện pháp đầy trách nhiệm, tôi lết vào bếp để tra cứu một dòng bình.VÀ CỨ THẾ, một ngày của tôi các đặn ra mắt như sau: thức dậy, có tác dụng việc, khóc lóc, rồi đi ngủ. ừm, thực tế là cầm cố ngủ. Tôi thậm chí còn còn không thoát khỏi anh ta một trong những giấc mơ. Đôi mắt xám phỏng cháy, ánh nhìn hút hồn, mái đầu bóng mượt cùng sáng chói... Tất cả đều ám hình ảnh tôi. Lại còn tiếng nhạc... Không ít tiếng nhạc - tôi cấp thiết chịu đựng được bất cứ thứ nhạc nhẽo như thế nào nữa. Tôi cảnh giác tránh nó bởi mọi giá. Trong cả tiếng chuông leng keng của rất nhiều người bán hàng cũng khiến tôi rùng mình.Tôi chẳng thì thầm với ai, kể cả bà bầu tôi tuyệt dượng Ray. Tôi không hề sức đâu mà trò chuyện vẩn vơ thời gian này. Tôi ko muốn. Tôi chỉ mong thu về ốc đảo của riêng mình - một vùng khu đất đau thương chết chóc với đều đường chân trời ảm đạm. Giờ đồng hồ tôi như thế đấy. Tôi có thể giao tiếp vào công việc, nhưng lại chỉ nuốm thôi. Nếu nói chuyện với mẹ, tôi biết mình đã còn chảy nát trong tâm thức hơn.TÔI CŨNG CHẲNG NUỐT NỔI đồ vật gì. Bữa trưa ngày sản phẩm công nghệ Tư, tôi gắng nạp năng lượng một ly sữa chua, và đó là thứ đầu tiên tôi cho vô bụng kể từ hôm sản phẩm công nghệ Sáu. Tôi sinh tồn được là nhờ vào dung nạp coffe latte và coca dành cho tất cả những người ăn kiêng. Hóa học caffein giúp tôi tồn tại, nhưng mà nó cũng khiến cho bụng dạ tôi cồn cào.Jack ban đầu lượn lờ quanh tôi, hỏi đa số câu riêng bốn làm tôi phân phát cáu. Anh ta ước ao gì đây? Tôi là fan lịch sự, tuy vậy tôi rất cần phải giữ khoảng cách với con fan này.Tôi ngồi xuống và kiểm tra một ck thư được nhờ cất hộ đến mang lại anh ta, tận thưởng chút an nhàn của một nhân viên quèn. Vỏ hộp thư năng lượng điện tử của tôi đột sáng lên, với tôi vội kiểm soát xem ai vừa gửi email.Trời đất! Là Christian. Ôi không, không phải ở đây... Không phải lúc tôi đang làm việc thế này.Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:05Tới: Anastasia Steele
Anastasia thân mến,Xin lỗi do đã đường hốt nhiên xâm phạm vào giờ làm việc của em. Em đã nhận được hoa của tôi chưa?
Ngày mai là ngày bạn em thành lập khai trương triển lãm đấy, và tôi chắc rằng em chưa tồn tại thời gian để sở hữ xe, trong những khi quãng đường đi lại khá dài. Tôi sẽ còn hơn hết hạnh phúc giả dụ được đưa em đi - nếu em muốn.Cho tôi biết nhé.Christian Grey,CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.Nước mắt dâng đầy trong mắt tôi. Tôi vội vàng lao về phía quần thể nhà dọn dẹp vệ sinh để trốn vào trong 1 ngăn buồng. Là triển lãm của José. Tôi đang hứa cùng với cậu ấy là vẫn đến, thay mà lại quên béng mất. Khỉ thật, Christian nói đúng, tôi biết đến đó bằng phương pháp nào đây?
Tôi vò trán. Sao José không hotline điện nhỉ? Sao chẳng bao gồm ai gọi? Ôi, tôi đãng trí tới cả không phân biệt mình đã để điện thoại cảm ứng thông minh ở chính sách im yên từ đời nảo đời nào.Chết tiệt! Tôi chính xác là một nhỏ ngốc! Tôi vẫn khoác định chuyển các cuộc gọi sang chiếc Black
Berry. Trời đất quỷ thần ơi. Christian vẫn sẽ nhận những cuộc điện thoại tư vấn của tôi - trừ lúc anh đã quẳng chiếc Black
Berry đi. Nhưng sao anh ta có địa chỉ cửa hàng email của tớ nhỉ?
Anh biết cỡ giày của tôi, cố kỉnh thì một showroom email với anh có khó khăn gì?
Tôi có thể gặp lại anh không? Tôi có chịu đựng nổi không? Tôi tất cả muốn chạm chán anh không? Tôi nhắm nghiền mắt và ngửa đầu ra sau khoản thời gian nỗi gian khổ và khao khát đồng thời đâm xuyên thẳng qua mình. Tất yếu là tôi muốn, mong muốn chứ!Có lẽ... Có lẽ tôi hoàn toàn có thể bảo anh rằng tôi sẽ đổi ý... Không, không, không. Tôi cần yếu ở và một người luôn thích thú trò đời làm tổn thương tôi cho vậy, một bạn không thể yêu thương tôi như vậy.Những lưu niệm đau lòng lóe lên trong tim trí tôi - phần lớn chuyến bay, bàn tay núm chặt, hầu như nụ hôn, cái bể tắm, sự dịu dàng, tính hài hước của anh, cả góc nhìn chằm chằm đầy chiếm đoạt, tăm tối và gợi tình của anh ấy nữa. Tôi lưu giữ anh. Đã năm ngày rồi, năm ngày khổ cực tưởng chừng như vô tận. Tôi khóc ròng trong giấc ngủ hàng đêm, ước gì bản thân đừng bước đi đi, ước gì anh cố kỉnh đổi, ước gì shop chúng tôi còn ở bên nhau. Lúc nào thì cảm giác khủng tởm này new qua đi đây? Tôi bắt đầu hối hận.Tôi vòng tay xung quanh thân, tự bao bọc lấy mình thật chặt. Tôi ghi nhớ anh. Tôi thực sự nhớ anh... Tôi yêu thương anh. Đơn giản vậy thôi.Anastasia Steele, mi đang thao tác làm việc đấy! Tôi phải táo tợn mẽ, mà lại tôi có muốn tới buổi triển lãm của José, cùng thẳm sâu trong tim can, con tín đồ hư hư trong tôi muốn chạm mặt Christian. Hít một hơi thật sâu, tôi quay về bàn có tác dụng việc.Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 mon 6 năm 2011 14:25Tới: Christian Grey
Chào Christian,Cảm ơn anh bởi những bông hoa, chúng khá đáng yêu.Vâng, em khôn cùng cảm kích ví như anh chuyển em đi.Cảm ơn anh.Anastasia Steele,Trợ lý của Jack Hyde, chỉnh sửa viên, SIPKiểm tra điện thoại, tôi dấn thấy đúng là nó vẫn được khoác định chuyển các cuộc điện thoại tư vấn tới loại Black
Berry. Jack sẽ đi họp, chính vì như thế tôi call ngay cho José.“José à. Ana đây.”“Xin chào tín đồ xa lạ.” Giọng cậu ta ấm cúng và ân cần tới cả suýt nữa khiến tôi òa khóc.“Tớ không thì thầm được lâu đâu. Tương lai tớ đề nghị đến triển lãm của cậu thời gian mấy giờ đồng hồ nhỉ?”“Cậu vẫn mang lại cơ à?” Cậu ta dường như rất hào hứng.“Đến chứ.” Tôi nở niềm vui thật lòng trước tiên sau năm ngày khi tưởng tượng ra thú vui toe toét vui vẻ của cậu ta.“Thế thì bảy rưỡi.”“Gặp nhau khi đó nhé. Giã biệt José.”“Tạm biệt Anna.”Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:27Tới: Anastasia Steele
Anastasia à,Ngày mai tôi đón em thời gian mấy giờ được?
Christian Grey,CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:32Tới: Christian Grey
Anastasia Steele,Trợ lý của Jack Hyde, chỉnh sửa viên, SIPTừ: Christian Grey
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 mon 6 năm 2011 14:34Tới: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:38Tới: Christian Grey
Gặp lại anh sau.Anastasia Steele,Trợ lý của Jack Hyde, biên tập viên, SIPÔi! Tôi sẽ gặp mặt lại Christian! Lần thứ nhất sau năm ngày lòng tin của tôi có nét được một chút, cùng tôi cho phép mình tự hỏi chần chừ anh nạm nào rồi.Anh bao gồm nhớ tôi không? vững chắc là không giống như tôi nhớ anh rồi. Anh đã tìm kiếm được một kẻ phục tùng mới chưa? Ý nghĩ ấy khổ sở đến nỗi tôi gạt nó đi ngay lập tức. Tôi quan sát vào chồng thư cần được phân một số loại cho Jack và bắt đầu xử lý chúng, cố gắng đẩy Christian thoát ra khỏi tâm trí mình.Tối hôm kia tôi cứ trở mình trằn trọc, cố chợp mắt một chút, và đó là lần thứ nhất sau một thời gian dài tôi không thiếp đi trong chứng trạng nước mắt váy đìa.Trong trung khu tưởng, tôi tưởng tượng ra khuôn phương diện Christian vào chiếc ngày tôi bước đi đi. Vẻ mặt cực khổ của anh cứ ám hình ảnh tôi ko dứt. Tôi hãy nhớ là anh không muốn tôi đi, thiệt kỳ lạ. Tôi còn làm việc lại làm cái gi khi đầy đủ thứ đều rơi vào hoàn cảnh ngõ cụt? chúng tôi cứ lẩn quẩn quanh sự việc của riêng mình - tôi thì sợ hãi bị trừng phạt, còn anh thì sợ... Sợ gì nhỉ? tình thương ư?
Trở mình, tôi ôm gối, chìm ngập trong nỗi bi ai vô hạn. Anh ấy nghĩ mình không xứng đáng được yêu. Sao anh lại nghĩ cụ chứ? Nó có liên quan gì cho tuổi thơ của anh ấy không? người mẹ đẻ anh, một kĩ nữ nghiện ngập thay đổi tình đem thuốc? hầu hết ý nghĩ về cứ luân chuyển mòng mòng vào đầu tôi, đến gần sáng tôi mới có thể thiếp đi trong một giấc mộng mệt lử, chập chờn.NGÀY HÔM ni LÊ THÊ TRÔI QUA cùng Jack bỗng quan tâm một phương pháp khác thường. Tôi ngờ rằng đó là do chiếc váy đầm màu mận với đôi bốt gót cao màu black mà tôi đã mang trộm trường đoản cú tủ xống áo của Kate, dẫu vậy tôi không muốn nghĩ ngợi nhiều tới sự việc nhất thiết cần đi mua sắm váy áo new với tuần lương đầu tiên. Mẫu váy có vẻ rộng với tôi hơn ngày trước, tuy vậy tôi vờ như không sở hữu và nhận ra.Cuối thuộc cũng đến năm rưỡi, tôi thu áo khoác bên ngoài và túi xách, cố gắng trấn áp nỗi lo âu trong mình. Tôi sắp gặp gỡ anh rồi!“Tối ni cô có hẹn à?” Jack hỏi lúc anh ta sải bước qua bàn tôi để ra ngoài.“Vâng. À không. Cũng ko hẳn.”Anh ta nhướng mày, sự ân cần trở thành giận hờn thấy rõ. “Bạn trai à?”Mặt tôi đỏ ửng. “Không, chúng ta thôi. Các bạn trai cũ.”“Có thể ngày mai cô sẽ ước ao đi uống chút nào đó sau giờ có tác dụng việc. Cô đã bao gồm một tuần thứ nhất tuyệt vời, Ana. Họ nên có một trong những buổi chúc mừng.” Jack mỉm cười cùng một cảm xúc không cụ thể lướt qua mặt anh ta, khiến tôi bất an.Đút tay vào túi, anh ta rảnh rỗi bước ra cửa nhà đôi. Tôi cau mày. Uống rượu với sếp, đó liệu có phải là ý hay là không nhỉ?
Tôi rung lắc đầu. Còn một buổi tối với Christian Grey cần được vượt qua trước đã. Tôi đề xuất làm thay nào đây? Chạy ào vào nhà vệ sinh, tôi chỉnh trang lần cuối cùng.Tôi nhìn đăm đăm hồi thọ vào khuôn mặt mình trong tám gương tường lớn. Vẫn chính là vẻ nhợt nhạt và rất nhiều quầng thâm nám quanh hai con mắt sưng to, trông tôi hốc hác và ảm đạm thảm. Ước gì tôi biết trang điểm nhỉ. Tôi chuốt không nhiều mascara, kẻ viền mắt cùng véo dịu vào má, hy vọng nó sẽ hồng lên. Chải lại mái tóc nhằm nó buông lơi một cách khéo léo sau lưng, tôi hít một tương đối thật sâu. Mình nên tiến lên thôi.Bồn chồn, tôi cách qua phòng giải lao, vừa mỉm cười vừa vẫy tay chào Claire ở quầy lễ tân. Có lẽ rằng tôi cùng cô ấy rất có thể làm bạn. Jack đang nói chuyện với Elizabeth lúc tôi nhắm đến phía cửa ra vào. Mỉm mỉm cười thật tươi, anh ta vội bước đến open cho tôi.“Mời cô đi trước, Ana,” anh ta lẩm bẩm.“Cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười cợt bối rối.Ngoài đường, Taylor đã hóng sẵn và xuất hiện sau xe đến tôi. Tôi trinh nữ ngùng liếc về phía Jack khi ấy đã theo tôi ra mang đến tận ngoài. Anh ta quan sát về phía cái Audi SUV, trông mất hết cả can đảm.Tôi trở lại và đưa vào ghế sau xe. Với anh ngồi đó - Christian Grey - trong bộ complet màu sắc xám, không cà vạt, áo sơ mi trắng để hở cổ. Đôi đôi mắt xám lóe lên.Miệng tôi thô khốc. Trông anh bảnh bao cho tuyệt vời, trừ chuyện anh sẽ tức giận cùng với tôi. Vì sao chứ?“Lần cuối em ăn là khi nào?” Anh cáu kỉnh hỏi khi Taylor tạm dừng hoạt động xe lại.Ôi dào. “Chào Christian. Vâng, em cũng khá vui khi được gặp mặt anh.”“Đừng bao gồm giở mồm mép ra nữa. Vấn đáp tôi đi.” Đôi mắt xám bùng lên giận dữ.Trời ạ. “Ừm... Trưa ni em vừa ăn một cốc sữa chua. À... Cùng một quả chuối nữa.”Taylor đâm vào ghế lái, khởi động xe rồi lái ra đường. Tôi liếc lên cùng thấy Jack sẽ vẫy tay cùng với mình. Chẳng đọc sao anh ta nhìn được tôi qua tấm kính chắn màu đen, nhưng mà tôi cũng vẫy kính chào lại anh ta.“Ai đấy?” Christian vẫn hỏi bằng giọng cấm cẳn.“Sếp em.” Tôi lén chú ý lên người đàn ông đẹp nhất trai cạnh mình, và thấy miệng anh mím lại thành một mặt đường khắc nghiệt.“Ừ. Cụ còn bữa tiệc cuối cùng?”“Christian, kia thực sự đâu phải là điều anh quan tiền tâm?” Tôi lẩm bẩm, cảm giác mình dũng mãnh phi thường.“Bất cứ điều gì em có tác dụng tôi cũng nhiệt tình hết. Nói đi.”Còn thọ ấy. Tôi rên lên trong hay vọng, rồi hòn đảo tròn mắt lên trời. Christian nheo đôi mắt lại. Với lần trước tiên trong một khoảng thời gian dài, tôi ước ao phá lên cười. Tôi phải nỗ lực lắm bắt đầu nén được tiếng cười cợt khúc khích vẫn chực bùng ra. Khuôn mặt Christian nhẹ lại khi tôi nỗ lực giữ mang lại mặt bản thân thẳng tưng, với một thú vui thoáng hiện trên đôi môi rất đẹp như tạc của anh.“Nào?” Anh hỏi, giọng sẽ nhẹ nhàng hơn.“Mỳ alla vongole, vật dụng Sáu tuần trước,” tôi thì thào.Christian nhắm mắt lại lúc một cơn giận dữ, và có thể là ăn năn nữa, lướt qua khía cạnh anh. “Tôi thấy rồi,” anh nói, giọng không chút cảm xúc. “Trông em như thể sụt đi ít nhất hai cân nặng rưỡi ấy, có khi còn hơn. Có tác dụng ơn hãy nhà hàng siêu thị tử tế đi, Ana,” anh gắt.Tôi nhìn chằm chặp xuống đầy đủ ngón tay bé guộc trong lòng mình. Sao anh cứ luôn khiến tôi cảm thấy mình như 1 đứa trẻ lang thang vậy nhỉ?
Anh nhổm fan và quay sang tôi. “Em núm nào?” Giọng anh vẫn vơi nhàng.Em á, em tệ hại lắm, thực sự... Tôi nuốt xuống. “Nếu em nói là bản thân ổn, thì chắc chắn là em vẫn nói dối đấy.”Anh hít vào một hơi thiệt sâu, thiệt mạnh. “Tôi cũng thế,” anh nói chuyện rồi cùng với tay qua núm chặt mang tay tôi. “Tôi nhớ em.”Ôi không. Da thịt đụng vào domain authority thịt.“Christian, em...”“Ana, có tác dụng ơn. Bọn họ cần nói chuyện.”Em chuẩn bị khóc rồi trên đây này. Không. “Christian, em... Xin anh... Em sẽ khóc quá nhiều rồi,” tôi thì thầm, nỗ lực kiểm rà soát những cảm xúc dữ dội.“Ôi, em yêu, không.” Anh kéo tay tôi, và trước lúc kịp nhận thức được chuyện gì, tôi đã đưa vào lòng anh. Tay anh ôm siết lấy người tôi, mũi anh va vào tóc tôi. “Anh lưu giữ em các lắm, Anastasia,” anh nói trong khá thở.Tôi mong mỏi vùng thoát khỏi vòng ôm ấy, để gia hạn một khoảng tầm cách, tuy vậy cánh tay anh vẫn bao bọc quanh tôi. Anh nghiền tôi gần cạnh vào lồng ngực mình, và tôi rã chảy, ôi, tôi đã ý muốn ở khu vực này biết bao nhiêu!Tôi ngả nguồn vào anh, với anh tiếp tục hôn lên tóc tôi. Đây chính là ngôi nhà ấm áp. Anh giữ mùi nặng của vải vóc lanh, của nước xả vải, mùi xà chống tắm, và cả lắp thêm mùi tôi ưa chuộng - hương thơm Christian. Trong khoảnh khắc, tôi chất nhận được mình chìm ngập trong ảo tưởng rằng đầy đủ thứ rồi sẽ ổn, và trọng điểm hồn tung nát của mình trong phút chốc được vỗ về. Khoảng 1 đến 2 phút sau Taylor đỗ lại bên lề đường, dù shop chúng tôi vẫn sinh sống trong thành phố.“Ra khỏi xe thôi,” Christian buông tôi ta, “chúng ta đến nơi rồi.”Gì cơ?“Trên nóc tòa nhà này còn có sân bay lên thẳng.” Christian liếc lên tòa nhà để giải thích.Tất nhiên rồi. Mẫu Charlie Tango. Taylor mở cửa xe và tôi chui ra ngoài. Anh ta nở một niềm vui ấm áp, khiến tôi cảm giác vững tâm. Tôi mỉm cười cợt đáp lại anh ta.“Tôi bắt buộc gửi lại anh dòng khăn tay new phải.”“Cứ duy trì nó đi, cô Steele, cùng đều lời chúc tốt đẹp tuyệt vời nhất của tôi.”Tôi đỏ bừng mặt khi Christian đi vòng qua xe và cầm cố lấy tay tôi. Anh chú ý Taylor nặng nề hiểu còn Taylor thì thản nhiên nhìn lại anh, bí mật bưng, bình thản.“Chín giờ đồng hồ nhé?” Christian nói với anh ta.“Vâng, thưa ngài.”Christian gật đầu đồng ý khi anh trở về và dẫn tôi đi qua cánh cửa đôi bước vào trong 1 đại sảnh thênh thang đẹp lộng lẫy. Tôi ngây ngất trong cảm giác bàn tay với mọi ngón dài, chuyên nghiệp của anh đang cầm chặt tay tôi. Lại là lực hút quen thuộc - tôi hiện giờ đang bị hút vào, kiểu như như anh chàng Icarus bị hút về phía mặt trời. Tôi đã biết thành thiêu cháy một lần, vậy mà lại giờ tôi lại ở đây.Tới thang máy, anh thừa nhận nút hotline thang. Tôi lén nhìn lên, thấy anh vẫn mang thú vui nửa miệng túng ẩn. Khi cửa ngõ thang thiết bị mở ra, anh buông tay tôi rồi dẫn tôi vào.Cánh cửa ngõ đóng lại, tôi liều mình quan sát lên lần sản phẩm hai. Anh liếc xuống tôi, và bầu không khí giữa công ty chúng tôi như tất cả điện. Nó rõ mồn một. Tôi hầu như có thể nếm được nó, đang phóng hầu hết xung điện giữa chúng tôi, hút cửa hàng chúng tôi vào nhau.“Ôi,” tôi thở hổn hển khi đắm mình trong lực hút dữ dội đến tận tim gan này.“Tôi cũng cảm giác nó,” Christian nói, hai con mắt buồn với ánh lên mãnh liệt.Khao khát khoan sâu từng đợt nguy hiểm chết bạn vào giữa hai chân tôi. Anh siết chặt tay tôi, ve sầu vuốt đều đốt ngón tay tôi bằng ngón cái, đầy đủ thớ làm thịt sâu thẳm vào tôi thắt lại trong một cảm xúc tuyệt vời.Sao anh vẫn rất có thể làm vấn đề đó với em?“Đừng bao gồm cắn môi nữa, Anastasia,” anh thì thào.Tôi nhìn chằm chằm lên anh, buông lỏng môi. Tôi mong mỏi anh. Ngay sống đây, ngay lập tức bây giờ, trong thang đồ vật này. Sao tôi lại không thể chứ?“Em biết nó khiến cho tôi cảm xúc thế nào mà,” anh lẩm bẩm.Ôi chao, tôi vẫn có thể tác động mang đến anh. Cô nàng nữ thần vào tôi dancing múa xốn xang sau năm ngày hờn dỗi.Đột ngột cửa ngõ thang máy mở ra, phá vỡ phần đông bùa mê, và cửa hàng chúng tôi đã ngơi nghỉ trên mái nhà. Bên trên này lộng gió, đề nghị dù đã mặc chiếc áo khóa ngoài đen tôi vẫn giá buốt run lên. Christian quàng cánh tay xung quanh tôi, kéo tôi nép vào mình, và cửa hàng chúng tôi vội băng tới loại Charlie Tango sẽ đỗ vị trí trung tâm của sân, cánh quạt gió quay từng vòng chậm rì rì rãi.Một người đàn ông tóc vàng to lớn mặc complet sẫm màu nhảy đầm ra, cúi phải chăng đầu xuống rồi chạy về phía bọn chúng tôi. Vừa hợp tác với Christian, anh ta vừa gào to để át đi tiếng ồn của cánh quạt.“Sẵn sàng rồi đấy, thưa ngài. Cô ấy trọn vẹn thuộc về ngài.”“Kiểm tra toàn bộ rồi chứ?”“Vâng, thưa ngài.”“Tám rưỡi anh mang đến nhận lại cô chị em nhé?”“Vâng.”“Taylor đang đợi anh sinh hoạt trước tòa nhà đấy.”“Cảm ơn ngài Grey. Chúc ngài thượng lộ an ninh đến Portland. Chào cô.” Anh ta làm cho động tác xin chào tôi. Vẫn ko buông tôi ra, Christian gật đầu, cúi thấp đầu xuống rồi dẫn tôi cho tới cửa chiếc trực thăng.Khi sẽ vào trong, anh kiên quyết khóa chặt tôi trong cỗ dây an toàn, thắt chặt từng mẫu đai da, rồi trao mang lại tôi một chiếc nhìn gọi biết cùng thú vui bí hiểm.“Cái này sẽ giữ em sinh hoạt nguyên khu vực của mình,” anh nói khẽ. Tôi phải đồng ý là tôi say đắm em trong bộ dây đai này đấy. Đừng có động chạm vào lắp thêm gì nhé.”Mặt tôi đỏ bừng lên như gấc, cùng anh lướt ngón trỏ xuống má tôi trước lúc đeo cỗ đàm mang lại tôi. Em vẫn muốn chạm vào anh lắm, nhưng lại anh tất cả cho em làm thay đâu! Tôi nổi cáu. Anh thắt đám dây đai chặt nỗ lực này thì tôi còn hỗ trợ ăn được gì.Christian vào chỗ, đai nịt cẩn thận rồi bước đầu kiểm tra một lượt trước khi bay. Anh quá thành thạo. Nội điều ấy thôi cũng quyến rũ ghê khiếp rồi. Anh đeo cỗ đàm vào rồi gạt một công tắc. Cánh quạt tăng tốc, làm tôi ù không còn cả tai.Anh con quay sang chú ý tôi. “Sẵn sàng chưa cưng?” Giọng anh vọng lại qua bộ đàm.“Rồi ạ.”Anh nở nụ cười toe toét như con nít quen thuộc. Wow - thọ lắm rồi tôi bắt đầu trông thấy nó.“Tháp Sea-Tac, đây là máy cất cánh Charlie Tango Golf - khách sạn Golf Echo, chuẩn bị khởi hành tới Portland qua sảnh bay thế giới Portland. Có tác dụng ơn hãy xác nhận, hết.”Một giọng vấn đáp kỳ viên của nhân viên kiểm soát và điều hành không lưu giữ vang lên, đưa ra đa số chỉ dẫn.“Đã nhận cùng đã rõ, Charlie Tango khởi hành, hết.” Christian gạt nhì công tắc, cụ chắc buộc phải gạt, rồi dòng trực thăng cất cánh chậm rì rì và êm ro vào trời đêm.Seattle với cả bao tử tôi như mất hút phía dưới - có không ít thứ để ngắm nhìn.“Chúng ta đã đuổi theo bình minh rồi, Anastasia, tiếng là hoàng hôn nhé,” giọng anh vọng qua cỗ đàm. Tôi tảo sang và há hốc miệng quan sát anh tởm ngạc.Thế là sao nhỉ? Sao anh hoàn toàn có thể thốt lên một điều lãng mạn mang lại nhường ấy? Anh mỉm cười, cùng tôi cũng không chống nổi một thú vui ngượng ngùng.“Cũng như phương diện trời giờ chiều tà, lần này có tương đối nhiều thứ để ngắm nhìn và thưởng thức hơn,” anh nói tiếp.Lần trước shop chúng tôi bay về Seattle trời cũng tối, nhưng tối nay size cảnh không tưởng hơn, như thể chúng tôi đang sinh hoạt một nơi nào đó bóc rời nhân loại này. Shop chúng tôi đã cất cánh từ giữa những tòa bên cao nhất, cùng giờ đã lên cao, cao nữa.“Escala ử đằng kia.” Anh chỉ về phía một tòa nhà. “Còn Boeing ngơi nghỉ đằng kia, cùng em rất có thể nhìn thấy Space Needle.”Tôi nghển cổ. “Em chưa vào đó bao giờ.”“Tôi sẽ gửi em mang lại - chúng ta cũng có thể ăn sinh sống đó.”“Christian, bọn họ chia tay rồi.”“Tôi biết. Tôi vẫn có thể đưa em đi nạp năng lượng ở đó mà.” Anh chú ý tôi giận dữ.Tôi lắc đầu và ra quyết định không tranh cãi xung đột với anh. “Trên này thật đẹp, cảm ơn anh.”“Ấn tượng chứ hả?”“Ấn tượng bởi anh có thể làm được điều này.”“Cô vẫn nịnh tôi đấy à, cô Steele? Tôi vốn là một trong người bầy ông tài năng vô đối mà!”“Em biết rõ điều đó lắm, ngài Grey.”Anh cù sang có tác dụng một điệu cười cợt đỏm dáng vẻ với tôi, và lần trước tiên sau năm ngày tôi thấy mình bớt căng thẳng đi một chút. Có lẽ rằng chuyện này không tới nỗi thừa tệ.“Công việc mới cầm cố nào?”“Tốt cả. Cảm ơn anh. Cũng thú vị.”“Tay sếp cố kỉnh nào?”“Ồ, cũng ổn.” làm thế nào tôi có thể nói rằng với Christian rằng Jack khiến tôi cảm giác bất an? Christian liếc quý phái tôi.“Có chuyện gì à?”“Ngoài đều điều hiển nhiên, thì chả bao gồm chuyện gì cả.”“Những điều hiển nhiên?”“Ôi, Christian, nhiều lúc anh thực sự lờ đờ hiểu đấy!”“Chậm hiểu? Tôi ư? Tôi không chắn chắn mình hiểu đúng giọng điệu của cô, cô Steele.”“Ừm, thay thì đừng phát âm nữa.”Môi anh cong lên thành một nụ cười. “Tôi nhớ dòng mồm leo lẻo của em lắm, Anastasia.”Tôi thở hào hển và ý muốn gào lên, Em cũng ghi nhớ anh - ghi nhớ tất tật đầy đủ thứ về anh - chứ không đưa ra mồm miệng của anh đâu! tuy vậy tôi nín thinh với nhìn chăm chăm qua lớp kính chắn gió trông như một mẫu bình nuôi cá của Charlie Tango khi chúng tôi tiến về phía Nam. Hoàng hôn buông xuống mặt tay bắt buộc chúng tôi, phương diện trời đủng đỉnh lặn xuống chân trời như 1 quả cam khổng lồ, nóng phỏng và sáng chối - tôi lại thấy bản thân như Icarus, bay lên khá cao để tiến thẳng về phía nó.HOÀNG HÔN ĐUỐI THEO CHÚNG TÔI từ Seattle, cà bầu trời ngập ngập trong một hải dương sắc opal<1>, sắc hồng cùng sắc ngọc lam hòa quyện ngoài ra bất tận vào nhau theo cách mà chỉ Mẹ tự nhiên mới đọc được. Buổi tối nay trời lạnh buốt và quang đãng, và những ánh đèn của Portland lấp lánh dưới xa đón nhận chúng tôi khi Christian hạ cánh mẫu trực thăng xuống sân bay lên thẳng. Shop chúng tôi đang nghỉ ngơi trên nóc tòa nhà bằng gạch nâu quái lạ ở Portland mà chưa đầy ba tuần trước shop chúng tôi vừa mới rời đi.

Bạn đang xem: 50 sắc thái phần 2 full không cắt

<1> Opal là đá khoáng vật có màu từ bỏ sắc, bình thường chúng ko màu nhưng vì lẫn những tạp hóa học mang màu, độc nhất vô nhị là sắt và một vài tạp hóa học mang color khác cần chúng có những màu khác nhau như vàng, nâu, đỏ, lục và đen. Opal quý thường sẽ có màu sặc sỡ như ước vồng.Không buộc phải lúc nào cũng như vậy này, tuy vậy tôi có cảm hứng mình sẽ quen biết Christian trong cả cả cuộc đời. Anh tắt hộp động cơ chiếc Charlie Tango, ấn một loạt những công tắc để cánh quạt ngừng quay, và ở đầu cuối tôi cũng nghe thấy tiếng thở của bản thân qua cỗ đàm. Hừm. Trong chốc lát tôi nhớ về đề xuất của Thomas Tallis<2>. Tôi bất chợt tái nhợt đi. Tôi không thích tới đó thời gian này.

Xem thêm: Tổng hợp bộ âm ly loa đài cho hội trường giá bao nhiêu tiền, gồm có những loại nào

<2> Thomas Tallis (1505 - 1585): Ông được xem là một trong số những nhà soạn nhạc bụ bẫm nhất thời kỳ đầu của nước Anh. Tên ông luôn luôn xuất hiện đầu tiên trong phần đông hợp tuyển chọn về âm nhạc giáo đường.Christian toá đám dây đai của bản thân rồi nghiêng người sang mặt tháo đến tôi.“Chuyến đi độc đáo chứ, cô Steele?” Anh hỏi, giọng anh dịu nhàng, hai con mắt lấp lánh.“Thú vị lắm, cảm ơn ngài, ngài Grey,” tôi thanh lịch hồi đáp.“Được rồi, đi coi đám ảnh ọt của cậu bạn nào.” Anh giơ tay ra cùng tôi cố kỉnh lấy, trèo ra khỏi Charlie Tango.Một người bọn ông tóc xám tất cả ria mép cách về phía bọn chúng tôi, niềm vui rộng mở, tôi nhận biết anh ta chủ yếu là chàng trai dân thổ địa nhưng lần trước tại chỗ này tôi đã gặp.“Chào Joe.” Christian mỉm mỉm cười rồi buông tay tôi ra để bắt tay Joe nồng nhiệt. “Giữ cô cô gái này bình an cho Stephan nhé. Tầm tám chín tiếng anh ta đã tới.”“Ngài im tâm, ngài Grey. Xin chào cô,” anh ta vừa nói vừa gật đầu đồng ý với tôi. “Xe đang ngóng sẵn bên dưới kia rồi, thưa ngài. À, thang đồ vật đang xong xuôi hoạt động, nên ngài cùng cô sẽ bắt buộc đi ước thang cỗ đấy.”“Cảm ơn Joe.”Christian lại gắng tay tôi, cửa hàng chúng tôi hướng về cầu thang thoát hiểm.“May mang lại em đây chỉ là tầng tư thôi đấy, giày cao cầm cố kia cơ mà,” anh lầm bầm chỉ trích.Không có tí trêu chơi nào.“Anh không mê thích đôi bốt này hả?”“Tôi say đắm nó lắm, Anastasia.” Ánh quan sát của anh buổi tối sẫm lại, tôi suy nghĩ anh định nói điều gì không giống nữa nhưng rồi lại thôi. “Đi thôi. Họ muộn mất. Anh không thích em ngã gãy cổ đâu.”TÔI VÀ CHRISTIAN NGỒI yên ổn LẶNG cùng nhau khi bác tài đưa shop chúng tôi đến triển lãm. Mối lúng túng trong tôi giờ quay trở lại với đầy đủ mãnh lực của nó, tôi nhận thấy rằng khoảng thời hạn ở trong dòng Charilie Tango chỉ cần tâm bão. Christian bên cạnh đó đang suy xét điều nào đó rất lung... Thậm chí có phần e ngại; trọng điểm trạng tự tín nhẹ nhàng thuở đầu của cửa hàng chúng tôi giờ tiêu tan. Có không ít điều tôi ước ao nối, dẫu vậy cuộc hành trình quá ngắn ngủi. Christian đang chú ý đăm đăm ra phía bên ngoài cửa sổ.“José chỉ là 1 trong những người bạn thôi,” tôi lẩm bẩm.Christian quay trở về nhìn tôi chằm chằm, góc nhìn anh tối sẫm và thận trọng, chẳng bật mí điều gì. Mồm anh - ôi, khuôn mồm mời gọi ấy thật khiến người ta hy vọng phạm tội! Tôi nhớ khi nó đã từng có lần ở trên người tôi - khắp các nơi. Da thịt tôi lạnh bừng. Anh trở mình trên ghế và cau mày.“Đôi mắt đẹp đẽ kia giờ trông cứ khổng lồ thô lố trên mặt em ấy, Anastasia. Hãy nói cùng với tôi là em sẽ nhà hàng siêu thị tử tế đi.”“Vâng, Christian, em sẽ ăn,” tôi vấn đáp như một cái máy vô vị.“Tôi nói tráng lệ đấy.”“Anh vẫn nghĩ cụ ư, ngay hiện giờ ư?” Tôi tất yêu kìm nén nổi sự khinh khỉnh trong các giọng nói của mình. Thực bụng là người lũ ông này vô cùng bơ vơ - bao gồm anh ta đã đẩy tôi vào địa ngục mấy ngày qua. Không, sai rồi. Chủ yếu tôi new đẩy tôi vào địa ngục. Không, chưa hẳn anh. Tôi rung lắc đầu, bấn loạn.“Tôi không thích gây chiến cùng với em bây giờ, Anastasia. Tôi ước ao em trở về như xưa, tôi ao ước em khỏe mạnh,” anh nói.“Nhưng có biến đổi được điều gì đâu.” Anh vẫn luôn là anh thôi, cánh mày râu Đa Sự ạ.“Lúc về rỉ tai sau. Bọn họ đến khu vực rồi.”Chiếc xe cộ đỗ lại trước chống triển lãm, Christian chui ra khỏi xe, còn lại tôi ko nói được câu nà. Anh open xe mang đến tôi, tôi bèn chui ra.“Sao anh có tác dụng thế?” Giọng tôi to ra nhiều thêm tôi tưởng.“Làm gì cơ?” Christian sửng sốt.“Nói ra một điều nào đó rồi ngừng phắt lại?”“Anastasia, họ đến địa điểm rồi. Em mong đến trên đây mà. Vậy thì vào trong sẽ rồi rỉ tai sau. Tôi quan trọng đặc biệt không ước ao cảnh tượng này ra mắt trên con đường phố đâu.”Tôi liếc quanh. Anh nói đúng. Khu vực này thừa công khai. Tôi mím môi lại lúc anh nhìn trừng trừng xuống tôi.“Được rồi,” tôi lầm bầm hờn dỗi. Vắt chặt mang tay tôi, anh chuyển tôi vào trong tòa nhà.Chúng tôi sẽ ở trong một nhà kho vẫn được cải tạo - cùng với tường gạch, sàn gỗ tối màu, sàn nhà và đông đảo đường ống đa số được sơn color trắng. Nó nháng đãng, văn minh và đã có vài fan đang thơ thẩn dạo quanh, vừa nhấp rượu vừa trầm trồ trước phần đông tác phẩm của José. Trong khoảnh khắc những vấn đề của tôi bay biến, tôi chợt nhận ra José đã triển khai được niềm mơ ước của mình. Cứ phát lên nhé, José!“Chào mừng các bạn đã mang đến với buổi triển lãm của José Rodriguez.” Một thiếu nữ trẻ khoác đồ black với mái mái đầu màu nâu ngắn hết cỡ, đôi môi đánh son đỏ chót, tai treo đôi răn dạy vòng béo bệu chào mừng bọn chúng tôi. Cô ta thoáng liếc về phía tôi, rồi liếc lâu bền hơn rất các so với mức quan trọng về phía Christian, tiếp nối lại quan sát vào tôi, chớp mắt, khía cạnh đỏ ửng.Tôi cau mày. Anh ấy là của tớ - hoặc đã có lần của tôi. Tôi cố gắng hết mức nhằm không quắc ánh mắt lại cô ta. Cùng khi đôi mắt cô ta triệu tập trở lại, bọn chúng chớp một lượt nữa.“Ồ, cô đấy à, Ana. Chúng tôi người nào cũng mong cô đến.” Rồi mỉm cười thật tươi, cô ta đưa tôi một cuốn sách trình làng mỏng với chỉ cho tôi đến một loại bàn hóa học đầy đồ ăn nhẹ thuộc đồ uống.“Em quen thuộc cô ta?” Christian cau mày.Tôi lắc đầu, cũng hoảng loạn không kém.Anh nhũn nhặn vai, “Em mong uống gì?”“Cảm ơn anh, mang đến em một ly rượu trắng.”Đôi lông mày của anh ấy nhíu lại, dẫu vậy anh ko nói gì, chỉ lặng lẽ âm thầm hướng về khu quầy bar không có mái che.“Ana!”José lao ầm ầm qua một đám tín đồ đang xúm đông xúm đỏ.Ôi mẹ ơi! Cậu ta đang mặc complet, trông bảnh bao kinh khủng. Cậu ta cười cợt rạng nhãi rồi tiến mang đến vòng tay ôm chặt mang tôi. Với tôi chỉ biết cố gắng không òa lên khóc. Chúng ta của tôi, cậu ta là người chúng ta duy nhất của tôi trong những lúc Kate đi xa. MẴ tôi ngân ngấn nước.“Ana, cậu mang lại làm tớ mừng quá,” José nói chuyện vào tai tôi. Đột ngột cậu ta buông tôi ra, giữ lại tôi cách một sải tay rồi săm soi tôi từ đầu đến chân.“Gì thế?”“Này, cậu tất cả ổn không đấy? Trông cậu, ừm, kỳ lạ lắm. Thánh thần ơi, cậu bị sút cân nặng đấy à?”Tôi chớp chớp ngăn lại dòng nước mắt - không hẳn cậu cũng vậy đấy chứ! “José, tớ ổn. Tớ chỉ quá mừng mang đến cậu thôi. Chúc mừng về buổi triển lãm nhé.” Giọng tôi run run lúc tôi nhìn thấy sự lo ngại quan trung tâm hằn sâu trong khuôn phương diện quá ư thân trực thuộc của José, nhưng tôi buộc phải kiểm soát cảm hứng của mình.“Cậu đến đây bằng cách nào?” Cậu ta hỏi.“Christian chuyển tớ đến,” tôi nói, đùng một cái cảm thấy ngài ngại.“Ồ.” phương diện José xịu xuống và cậu buông tôi ra. “Anh ta sinh hoạt đâu?” Nét mặt cậu đại trượng phu sầm lại.“Đằng kia, đã lấy thiết bị uống.” Tôi gật đầu về phía Christian và nhận biết anh đang thương lượng vài câu bông nghịch với ai kia trong hàng fan đứng chờ. Christian hốt nhiên ngước lên, nỗ lực là mắt cửa hàng chúng tôi khóa chặt vào nhau. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi như cơ liệt, cứ nhìn đăm đăm vào người lũ ông đẹp nhất trai không cưỡng nổi ấy, tín đồ cũng đang đăm đăm chú ý lại tôi cùng với một cảm xúc khó dò. Ánh nhìn của anh nấu nung tôi, và shop chúng tôi cứ âm thầm đứng đó chú ý nhau.Chúa ơi... Người bầy ông đẹp nhất trai đó mong muốn tôi tảo lại, cùng sâu thẳm vào tôi, một thú vui sướng và lắng đọng chầm chậm xuất hiện thêm như một bông hoa từ tốn nở bung trong sớm bình minh.“Ana!” José cất tiếng, kéo tôi về thực tại. “Tớ vô cùng mừng vì cậu đang đi tới - nghe này, tớ nên chú ý cậu...”Đột ngột, cô phái nữ Tóc Ngắn Hết kích thước và Môi Đỏ Chót chen ngang. “José, phóng viên của tập san Portland Printz muốn gặp mặt cậu. Đi thôi.” Cô ta trao mang lại tôi một nụ cười lịch sự.“Hay chưa! Tớ lừng danh đến nơi rồi đấy.” anh chàng cười toe toét có tác dụng tôi quan trọng không cười cợt lại - cậu ta hạnh phúc thế cơ mà. “Tớ đang tóm cậu sau, Ana.” José hôn vào má tôi, cùng tôi nhìn cậu sải đặt chân vào chỗ một người thanh nữ trẻ đã đứng bên một tay nhiếp hình ảnh gia cao nghều.Những tấm ảnh của José được trưng bày ngơi nghỉ khắp đầy đủ nơi, vài ba bức được phóng khổng lồ trên những tấm bạt khổng lồ. Gồm cả ảnh một color và ảnh nhiều màu. Chúng chụp lại vẻ đẹp nhất thiên đường của khá nhiều vùng đất. Một bức được chụp gần ao nước ở Vancouver, lúc đó là chớm hoàng hôn và hồ hết áng mây hồng vẫn soi láng xuống mặt hồ nước tĩnh lặng. Vào phút chốc, tôi thấy xúc động quái đản trước vẻ cẩn trọng thư thái ấy. Thật là choáng ngợp.Christian đến bên tôi, đưa mang lại tôi ly rượu trắng.“Có ngon không?” Giọng tôi nghe đã thông thường hơn.Anh quan sát tôi vẻ khó hiểu.“Rượu ấy.”“À, không. Một trong những sự kiện vắt này thì hi hữu khi bao gồm rượu ngon lắm. Nam giới trai này tài năng đấy chứ?” Christian dường như ngưỡng tuyển mộ bức ảnh chụp cảnh hồ.“Thế thì em mới bảo cậu ta chụp chân dung anh chứ!” Giọng tôi nghe từ hào thấy rõ. Đôi đôi mắt Christian liếc một cách bàng quan từ bức ảnh sang tôi.“Ngài Christian Grey?” Tay nhiếp ảnh gia của tờ Portland Printz tiếp cận Christian. “Tôi hoàn toàn có thể chụp một bức ảnh của ngài không?”“Chắc rồi.” Christian nén lại sự bực mình. Tôi cách lùi lại, tuy vậy anh chộp mang tay tôi với kéo tôi lại bên anh. Tay thợ ảnh nhìn hai shop chúng tôi và không che nổi ngạc nhiên.“Cảm ơn ngài, ngài Grey.” Anh ta chụp vài bức ảnh. “Và cô...?”“Ana Steele,” tôi đáp.“Cảm ơn, cô Steele.” Rồi anh ta lủi mất.“Em từng search kiếm hình ảnh hẹn hò của anh ấy trên mạng. Chẳng có bức nào. Vậy nên Kate mới nghĩ anh là dân gay.”Miệng Christian cong lên thành một nụ cười. “Thế nên em mới tất cả mấy thắc mắc phỏng vấn không phù hợp tí như thế nào hả? Không, tôi chẳng hẹn hò với ai cả, Anastasia - trừ em. Em biết cầm cố mà.” Giọng anh lặng lẽ âm thầm và thành thật.“Vậy anh không bao giờ đưa những...” Tôi lo ngại liếc quanh để bảo vệ không ai nghe thấy công ty chúng tôi “... Tín đồ phục tùng của anh ra bên ngoài à?”“Thi thoảng thôi. Nhưng chưa hẳn hẹn hò. Cơ mà là đi tải sắm, em biết đấy.” Christian nhún mình vai, đôi mắt anh không ra khỏi mắt tôi.Ồ, vậy là chỉ ngơi nghỉ trong căn phòng vui chơi giải trí ấy - hộ gia đình Đỏ, chống riêng của anh. Tôi đắn đo mình cảm xúc thế làm sao về chuyện đó.“Chỉ tất cả em thôi, Anastasia,” anh thì thầm.Tôi đỏ bừng mặt với nhìn chằm chằm xuống đa số ngón tay. Anh vẫn cân nhắc tôi, theo cách riêng của mình.“Bạn em gồm vẻ hợp với chụp cảnh quan hơn là chụp chân dung đấy. Đi xem một vòng nào.” Tôi ráng lấy bàn tay xòe rộng lớn của anh.Chúng tôi thơ thẩn dạo quanh vài bức hình ảnh nữa, cùng tôi nhận biết có một đôi bạn trẻ gật đầu cùng với tôi, mỉm cười cởi mở như thể chúng ta biết tôi vậy. Kiên cố là đề nghị thế, vị tôi sẽ đi thuộc Christian, vậy nhưng người lũ ông trẻ vẫn công khai nhìn tôi chằm chằm. Lạ thật.Khi tôi cùng Christian cho góc phòng, tôi tự dưng hiểu ra do sao mình cảm nhận những ánh mắt lạ lùng như thế. Chình ình trên tường ngăn phía xa là bảy bức chân dung lớn lao - của tôi!Tôi ngây tín đồ ra chú ý chúng, sững sờ, bao nhiêu khí huyết hình như rút cạn. Tôi: hờn dỗi, cười đùa, cau có, nghiêm nghị, thích thú. Tất cả đều chụp cận mặt, toàn bộ đều là ảnh đen trắng.Trời đất ơi! Tôi ghi nhớ ra José vẫn xăng xít với loại máy ảnh trong vài ba lần cậu ta mang lại thăm tôi hoặc lúc tôi ra phía bên ngoài cùng cậu ta trong mục đích tài xế kiêm trợ lý nhiếp ảnh. Tuy vậy cậu ta chỉ chụp nhanh, hay những tôi nghĩ về vậy. Không hẳn những bức chụp trộm trắng trợn thế này.Christian đang dần trân trân chú ý đầy sững sờ vào cụ thể từng bức một.“Có vẻ anh không phải người độc nhất vô nhị nhỉ,” anh lẩm bẩm một biện pháp khó hiểu, môi mím chặt thành một đường khắc nghiệt.Hình như anh sẽ giận dữ.“Xin lỗi em,” anh nói, ghim chặt tôi bằng ánh mắt sáng lóe trong phút chốc rồi tiến cho bàn lễ tân.Anh định làm cái gi vậy? Tôi quan sát như thôi miên lúc anh đàm đạo điều gì đó sôi nổi cùng với cô chị em Tóc Ngắn Hết độ lớn và Môi Đỏ Chót. Rồi anh rút ví và gửi thẻ tín dụng ra.Chết tiệt. Chắc chắn anh sẽ mua trong những bức ảnh đó.“Này. Cô là cô gái thơ buộc phải không? rất nhiều bức ảnh đó thật khiến cho người ta choáng váng!” Một người bầy ông trẻ em với mái tóc rubi rực mang lại phát sốc có tác dụng tôi giật nảy mình. Tôi cảm thấy 1 bàn tay vắt lấy khuỷu tay tôi - Christian sẽ quay lại.“Anh trái là một chàng trai may mắn.” Tóc vàng Phát Sốc nói cùng với Christian - fan đang trao đến anh ta một góc nhìn lạnh lẽo.“Chuẩn đấy,” Christian vừa lẩm nhẩm vừa kéo tôi qua một bên.“Anh vừa thiết lập một bức đấy à?”“Một bức á?” Anh khịt mũi, lướt đôi mắt qua đám ảnh.“Nghĩa là anh cài hơn một bức?”Christian đảo mắt. “Tôi sở hữu tất, Anastasia. Anh không muốn một kẻ lạ phương diện nào đó cứ ngày ngày liếc mắt chuyển tình cùng với em trong phòng riêng của anh ta.”Tôi bỗng ước ao bật cười. “Anh mong kẻ đó phải là anh chứ gì?” Tôi chế giễu cợt.Christian chú ý trừng trừng xuống tôi, rõ là ngạc nhiên trước sự apple tợn của tôi, nhưng anh vẫn nỗ lực che giấu sự mê say thú.“Thành thật cơ mà nói thì, đúng đấy.”“Đồ hỏng hỏng bệnh hoạn,” tôi nhăn mũi và cắn môi dưới nhằm kìm nén một nụ cười.Miệng anh há hốc, sự ngạc nhiên thích thú vẫn rõ rành rành. Anh vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm.“Về đặc điểm này thì tôi không thể bất đồng quan điểm lại em rồi, Anastasia.” Anh lắc đầu, sự hóm hỉnh khiến ánh nhìn anh dịu lại.“Lẽ ra em còn tranh luận với anh những nữa cơ, mà lại em trót cam kết vào NDA mất rồi.”Christian thở dài, nhìn tôi thiệt lâu, mắt anh sẫm lại. “Tôi muốn làm những gì với dòng mồm leo lẻo của em hiện thời nhỉ?” Anh lẩm bẩm.Tôi thở gấp, hiểu ra ý anh là gì. “Anh thực thừa sức thô lỗ.” Tôi cố tạo ra sự vẻ chiến thắng thế. Lẽ nào anh không tồn tại giới hạn như thế nào sao?
Anh cười cợt đỏm dáng, ra vẻ thích thú và rồi cau mày.“Trong mấy bức ảnh kia trông em dễ chịu và thoải mái lắm, Anastasia. Sao tôi không hay thấy em như thế nhỉ?”Gì thế? Ái chà! Chuyển chủ thể - nói tới một chuyện chả liên quan - từ bỏ đùa cợt sang tráng lệ và trang nghiêm đây!Tôi đỏ bừng mặt, liếc xuống phần lớn ngón tay mình. Christian nâng cằm tôi lên, và tôi hít vào đột nhiên ngột trước sự đụng va ấy.“Tôi hy vọng em cũng thoải mái khi ở bên tôi,” anh thì thầm. Mọi dấu vết hài hước đều biến hóa mất.Sâu thẳm trong tôi, niềm hân hoan lại chứa tiếng xôn xao. Nhưng lại sao chuyện ấy xảy ra được chứ? shop chúng tôi còn từng nào vẩn đề không thể giải quyết mà?“Nếu mong mỏi thế thì anh phải xong xuôi hăm dọa em đi,” tôi cấm cẳn.“Còn em đề xuất học cách tiếp xúc và cho tôi biết em cảm thấy thế nào,” anh bật lại, mắt lóe lên.Tôi hít sâu. “Christian, anh ý muốn em phải là 1 kẻ phục tùng ngoan ngoãn. Vấn đề là tại chỗ này đấy. Anh từng gửi một bức email cho em, khái niệm kẻ phục tòng là như vậy nào.” Tôi ngừng lại, cố gắng tìm từ bỏ ngữ cho chính xác. “Những từ đồng nghĩa với nó là, em trích ra nhé, ‘biết tuân thủ theo đúng mệnh lệnh, dễ dàng bảo, vâng lời, thụ động, dễ dạy dỗ dỗ, cam chịu, kiên nhẫn, ngoan ngoãn, bị chế ngự, đối xử dịu dàng’. Em không được nhìn vào anh. Không được rỉ tai với anh trừ khi anh đến phép. Anh còn trông đợi gì chứ?” Tôi gần như rít lên.Cặp lông mày của anh càng cau lại dữ tợn hơn khi tôi tiếp tục.“Ở bên anh thật khiến cho em bối rối. Anh không muốn em thử thách anh, coi thường anh, tuy vậy anh lại đam mê ‘cái mồm leo lẻo’ của em. Anh mong muốn em phục tùng, trừ phần đa khi anh không muốn thế, và nắm rồi anh có cớ trừng phân phát em. Em lừng chừng mọi chuyện đã dẫn tới đâu khi ở mặt anh.” Christian nheo mắt. “Công kích vẫn chuẩn như thường lệ, cô Steele ạ.” Giọng anh giá buốt như băng. “Đi thôi, đi ăn.”“Chúng ta new chỉ tại đây có 1/2 tiếng đồng hồ!”“Em xem hình ảnh rồi, nói chuyện với đứa bạn rồi.”“Tên cậu ấy là José.”“Em đã nói chuyện với José rồi - chiếc con bạn mà lần ở đầu cuối tôi chạm mặt đang thay nhét lưỡi vào chiếc miệng miễn cưỡng của em lúc em đang say xỉn với nôn ọe,” anh gầm gừ.“Cậu ấy chưa lúc nào đánh em!” Tôi nhảy lại.Christian quắc mắt, cơn thịnh nộ như bùng ra từ phần nhiều lỗ chân lông. “Câu nói này là một trong lời nhục mạ đấy, Anastasia.” giờ thì thào của anh đầy bắt nạt dọa.Tôi tái xanh, còn Christian lùa tay qua tóc, phương diện hằm hằm với cơn giận cố kìm nén rành rành. Tôi chỉ biết nhìn lại anh trân trối.“Tôi sẽ gửi em đi ăn gì đó. Em sẽ ra khỏi đây, ngay lập tức trước tôi. Tìm cậu bạn và chào thân ái đi.”“Xin anh, mình ở lại một thời gian nữa được không?”“Không. Đi ngay. Ngay bây giờ. Chào thân ái đi.”Tôi trừng trừng nhìn anh, sôi máu. Đồ quái thú Đồng Bóng thích Điều Khiển chết Tiệt! giận dữ kể cũng hay. Tức giận còn hơn là rớt nước mắt.Tôi chậm chạp đưa góc nhìn lướt quanh phòng search José. Cậu ta đang thì thầm với một tổ gái trẻ. Tôi hiên ngang cách về phía cậu, rời ra khỏi quý ngài Đa Sự. Chỉ do anh ta chuyển tôi cho đây mà tôi nên làm như anh ta bảo sao? Anh ta nghĩ bản thân là vật dụng quái quỷ gì chứ?
Đám gái trẻ đang nghe như nuốt rước từng lời của José. Một cô thiếu phụ há hốc miệng khi tôi mang đến gần, hẳn là nhận thấy tôi từ hầu hết bức chân dung.“José.”“Ana. Xin lỗi một ít nhé, các cô gái.” José cười cợt toe toét với chúng ta rồi vòng tay ôm láy tôi, ở một lever nào đó tôi tự dưng thấy yêu thích - José thật dễ dàng chịu, cậu luôn luôn biết biện pháp gây tuyệt hảo với các cô nàng.“Trông cậu như chuẩn bị phát điên ý,” cậu ta nói.“Tớ yêu cầu đi rồi,” tôi thì thầm, vẻ kiên quyết.“Nhưng cậu vừa bắt đầu đến mà.”“Tớ biết, dẫu vậy Christian nên về. Phần lớn bức ảnh tuyệt lắm, José, cậu quả là 1 trong những thiên tài đấy!”Cậu đấng mày râu cười rạng rỡ. “Gặp lại cậu new tuyệt làm sao.”Rồi cậu ta lại ôm siết mang tôi trong một vòng ôm nghẹt thở, xoay tròn tôi một vòng khiến cho tôi thấy được Christian sinh sống đầu kia gian triển lãm. Anh ta sẽ hằm hằm tức buổi tối - hẳn vì chưng tôi đã ở trong khoảng tay của José. Vì chưng thế, trong một cử rượu cồn được thống kê giám sát kỹ càng, tôi quàng tay quanh cổ José. Kiên cố Christian sắp nở rộ đến nơi. Ánh chú ý trừng trừng của anh tối sẫm lại thành nhì hố sâu đằng đằng liền kề khí, và rồi lờ lững rãi, anh tiến về phía chúng tôi.“Cảm ơn do đã mang lại tớ một bài học kinh nghiệm về mấy tấm hình ảnh chân dung,” tôi lẩm bẩm.“Chết tiệt. Xin lỗi, Ana. đáng ra tớ yêu cầu nói cùng với cậu. Cậu bao gồm thích bọn chúng không?”“Ừm... Tớ chần chừ nữa,” tôi vấn đáp thành thực, trong tích tắc bỗng trở yêu cầu rối trí trước câu hỏi của cậu.“À, tất cả chúng số đông được download rồi đấy, hẳn là có người thích chúng. Thế tất cả tuyệt ko chứ! Cậu biến đổi một người mẫu ảnh rồi!” José ôm tôi còn chặt hơn đúng vào lúc Christian tiến đến, quắc ánh mắt tôi - may nhưng José không nhận thấy.Rồi José buông tôi ra. “Đừng làm cho một người lạ lẫm nữa nhé, Ana. Ồ, ngài Grey. Xin chào buổi tối.”“Anh Rodriguez, khôn xiết ấn tượng.” Giọng Christian nghe lịch lãm một biện pháp băng giá. “Tôi xin lỗi là shop chúng tôi không sinh hoạt lại được lâu. Công ty chúng tôi phải quay về Seattle rồi. Anastasia?” Anh ta khéo léo nhấn bạo gan hai chữ chúng tôi, cùng lúc nỗ lực lấy tay tôi.“Tạm biệt José. Chúc mừng đợt nữa nhé.” Tôi hôn cấp tốc lên má José, rồi trước lúc tôi kịp thừa nhận ra, Christian đang lôi xềnh xệch tôi thoát khỏi tòa nhà. Tôi biết anh ta sẽ sôi lên vào cơn giận thâm nhập ngầm, nhưng tôi cũng thế.Anh ta nhìn ngang dọc con đường phố thật nhanh rồi rẽ trái và thình lình lôi tôi vào một trong những con hang cùng ngõ hẻm nhỏ, kế tiếp đột ngột ấn tôi vào tường. Ép chặt khía cạnh tôi giữa hai bàn tay, anh buộc tôi cần nhìn lên hai con mắt cháy rực, cương quyết của mình.Tôi thở hổn hển cùng đôi môi anh ngã nhào xuống. Anh sẽ hôn tôi, hôn bạo liệt. Vào chớp đôi mắt răng chúng tôi đã va mạnh vào nhau, lưỡi anh vẫn ở trong mồm tôi.Khao khát bùng nổ như pháo hoa ngày Quốc khánh khắp hầu như ngóc ngách trong cơ thể tôi, và tôi hôn đáp lại, hòa cùng với sự bỏng cháy của anh, bàn tay tôi cầm cố chặt lấy tóc anh, kéo mạnh. Anh rên rỉ, âm thanh trầm khàn khêu gợi từ đáy họng ấy dội qua tôi, bàn tay anh vuốt dọc người tôi xuống phía trên đùi, mọi ngón tay thọc sâu vào domain authority thịt tôi qua lớp váy đầm màu mận chín.Tôi trút toàn bộ những lo sợ và gian khổ của mấy trong ngày hôm qua vào nụ hôn giữa chúng tôi. Tôi ghì anh cạnh bên vào mình, rồi bàng hoàng nhận ra - vào phút giây mê mẩn mù quáng ấy - rằng anh cũng có tác dụng tương tự, anh cũng cảm xúc như tôi.Christian ngừng lại giữa chừng, thở hổn hển. Đôi mắt anh bừng bừng ham muốn, đốt cháy mẫu máu vốn vẫn nóng bừng vẫn chảy rần rật trong mạch máu tôi. Miệng tôi hé mở khi tôi cố gắng hớp chút không gian quỷ báu vào phổi mình.“Em. Là. Của. Tôi,” anh gầm gừ, nhấn mạnh vấn đề từng chữ. Rồi anh lùi lại với cúi bạn xuống, nhị bàn tay tì lên đầu gối như thể vừa chạy kết thúc một khoảng marathon. “Hãy do lòng hiền từ của Chúa, Ana.”Tôi nhờ vào tường, cũng thở hổn hển, nỗ lực kiểm soát trang bị phản ứng phóng đãng của khung người mình, nỗ lực tìm lại sự thăng bằng.“Em xin lỗi,” tôi thủ thỉ ngay khi bất biến được nhịp thở.“Em nên thế. Tôi biết em và tay ấy đã làm gì. Em có muốn tay nhiếp ảnh đó không, Anastasia? Hắn ta rõ ràng là chết mê chết mệt em!”Tôi rung lắc đầu, cảm thấy mình đầy tội lỗi. “Không. Cậu ấy chỉ là bạn em thôi.”“Kể từ cơ hội trưởng thành, tôi đã nỗ lực tránh khỏi bất kể thứ xúc cảm thái vượt nào. Nhưng mà em... Em đã đưa tới cho tôi những xúc cảm hoàn toàn khác biệt. Nó rất...” Anh nhăn mặt, search từ ngữ phù hợp. “Bất an.”“Tôi thích sự kiểm soát, Ana, tuy vậy ở quanh em nó dường như...” - anh xong lại, ánh nhìn chằm chằm trở nên kinh hoàng – “... Tan biến hết.” Anh lơ đãng xua tay, rồi lùa tay qua tóc với hít một tương đối sâu. Rồi anh siết chặt tay tôi.“Đi thôi, họ cần rỉ tai và em rất cần được ăn.”

Phim Xem rất tốt trên trình duуệt Safari,FireFoх hoặᴄ Chrome. Đừng tiếᴄ 1 ᴄomment dưới để reviews phim hoặᴄ báo lỗi. Đổi ѕerᴠer nếu lỗi,lag

Đổi Seᴠer #1 PMFAST #2 PMHLS #3 PMBK

Duới đâу là ᴄáᴄ tin tức ᴠà kiến thứᴄ ᴠề ᴄhủ đề văn bản phim 50 ѕắᴄ thái phần 4 haу nhất vị ᴄhính taу đội hình ᴄhúng tôi biên ѕoạn ᴠà tổng hợp:

1. Phim 50 Sắᴄ Thái Phần 4 - Fiftу Shadeѕ Freed (2018) HD ...Bạn vẫn хem: 50 ѕắᴄ thái phần 4

Táᴄ giả: dailуphimᴢ.ᴄom

Xếp hạng: 5 ⭐ ( 49313 lượt review )

Xếp hạng ᴄao nhất: 5 ⭐

Xếp hạng phải chăng nhất: 4 ⭐

Tóm tắt: Phim 50 Sắᴄ Thái Phần 4 - Fiftу Shadeѕ Freed (2018) HD-Vietѕub, thể nhiều loại Phim lẻ, Hài Hướᴄ,


*

2. Nam ᴄhính

Táᴄ giả: thanhnien.ᴠn

Xếp hạng: 2 ⭐ ( 47495 lượt reviews )

Xếp hạng ᴄao nhất: 5 ⭐

Xếp hạng tốt nhất: 3 ⭐

Tóm tắt: phái mạnh diễn ᴠiên Jamie Dornan tuуên cha ѕẽ không tiếp tụᴄ đảm nhiệm ᴠai Chriѕtian Greу trong phần 4 ᴄủa loạt phim 50 ѕắᴄ thái.

3. Bị tiêu diệt ᴄười ᴠới những kín đáo hậu trường ᴄủa diễn ᴠiên “50 Sắᴄ ...

Bạn vẫn хem: 50 ѕắᴄ thái ko ᴄắt

Bạn đang хem: 50 ѕắᴄ thái phần 5 full ᴠietѕub

Táᴄ giả: kenh14.ᴠn

Xếp hạng: 2 ⭐ ( 54484 lượt đánh giá )

Xếp hạng ᴄao nhất: 5 ⭐

Xếp hạng tốt nhất: 5 ⭐

Tóm tắt: bên dưới đâу là tổng hòa hợp những kín đáo hậu ngôi trường đằng ѕau ᴄáᴄ ᴄảnh rét ᴄủa bộ phim truyền hình “50 Sắᴄ Thái trường đoản cú Do”.


*

4. Coi Phim Năm Mươi Sắᴄ Thái tự do - Fiftу Shadeѕ Freed ...

Táᴄ giả: mphimmoitᴠ.net

Xếp hạng: 1 ⭐ ( 30717 lượt reviews )

Xếp hạng ᴄao nhất: 5 ⭐

Xếp hạng thấp nhất: 1 ⭐

Tóm tắt: Năm Mươi Sắᴄ Thái tự do - Fiftу Shadeѕ Freed khi ᴄô đàn bà Anaѕtaѕia ᴄùng ᴠới người ᴄhồng ᴄủa mình là Chriѕtia kết thúᴄ sự kiện ᴄưới, ᴄả nhì đã đi lên ᴄhiếᴄ хe Audi ᴠà đi thẳng mang đến ѕân baу ᴠới ᴄhiếᴄ ᴄhuуên ᴄơ lớn lao ᴠà ban đầu ᴄuộᴄ hành trình tận thưởng tuần trăng mật. Nàng dâu Anaѕtaѕia không cất đượᴄ ѕự ᴠui ѕướng ᴄũng như bất ngờ khi ѕố tài ѕản mập mạp hiện hữu ngaу trướᴄ mắt ᴄủa mình. Ráng nhưng, ѕau lúc ᴄả nhì ᴄùng nhau thư giản trên một chỗ хa lạ thì những hiểm họa mới ᴄó thể gâу nguу hiểm ᴄho bọn họ.


*

5. 50 Sắᴄ Thái 2: Đen (Bản Full không Cắt) - Bilu
TV

Táᴄ giả: biluu.tᴠ

Xếp hạng: 3 ⭐ ( 3171 lượt review )

Xếp hạng ᴄao nhất: 5 ⭐

Xếp hạng tốt nhất: 2 ⭐

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *